Việc này có khác biệt rõ ràng. Bên cảnh sát đường sắt làm việc rất đơn giản, một chút là thu quân. Nhưng Sở công an Nam Điền lại khác, làm rất mạnh khiến cho các thế lực tội phạm ở quanh nhà ga sợ hãi. Nhiều người cảm thấy Vương Trạch Vinh sẽ nhằm vào đường sắt.
Trong hành động này thì có một người rất quan trọng bị bắt đó là Bàng Đại Khánh.
Bàng Đại Khánh bị bắt đã mang tới ảnh hưởng rất lớn đối với phân cục đường sắt Xuân Thành. Phân Cục trưởng Tả Quốc Dân cảm thấy rất lo lắng. Y có nhiều việc thông qua Bàng Đại Khánh đi làm. Nếu Bàng Đại Khánh mà khai thì vấn đề của y là rất lớn.
Bởi vì có tình hình như vậy nên Tả Quốc Dân cũng bắt đầu hành động. Rất nhiều nhân viên liên quan đến đường sắt, Tả Quốc Dân cảm thấy lo lắng thì cũng có không ít người được yên.
Làm cho Vương Trạch Vinh không ngờ đó là Vệ Đào Hồng gọi tới. Vệ Đào Hồng là con thứ hai của Vệ gia. Y mặc dù không có quan hệ nhiều với Vương Trạch Vinh nhưng cũng biết Vương Trạch Vinh có quan hệ rất mật thiết với Vệ gia.
Sau khi Vệ Đào Hồng nhận được nhân viên phản ánh việc Vương Trạch Vinh nhằm vào đường sắt thì có chút khó chịu. Y đúng là rất không hài lòng với việc Vương Trạch Vinh nhúng tay vào bên đường sắt. Vệ Đào Hồng từng làm Bộ trưởng Bộ Giao thông nên hiểu rõ tình hình đường sắt. Đường sắt đều rất không rõ ràng, tiền tiêu rất loạn. Y cũng làm một số việc không thể để người khác biết. Vệ Đào Hồng biết năng lực của Vương Trạch Vinh. Nếu Vương Trạch Vinh muốn làm lớn chuyện thì không chừng bản thân y sẽ bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến Vương Trạch Vinh có quan hệ khá tốt với Vệ gia, Vệ Đào Hồng mặc dù chưa gặp Vương Trạch Vinh mấy lần nhưng suy nghĩ một chút rồi vẫn gọi cho hắn.
Vương Trạch Vinh cũng có chút ngạc nhiên vì Vệ Đào Hồng đột nhiên gọi tới nhưng vẫn nhiệt tình nói:
- Chủ tịch Vệ, không biết có việc gì?
Vệ Đào Hồng bây giờ đang là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Quế Sơn.
- Bí thư Vương, lần trước lên Bắc Kinh không thấy anh. Nghe thằng bé nhà tôi nói khi anh đến Bắc Kinh thì đã tới nhà chơi.
Vệ Đào Hồng nói.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Chủ tịch Vệ bận công tác nên tôi vẫn muốn mời Chủ tịch dùng bữa mà không có cơ hội.
- Bí thư Vương, là như thế này, tôi nghe nói anh gần đây đang chấn chỉnh bên đường sắt?
Nghe Vệ Đào Hồng nói như vậy, Vương Trạch Vinh ngẩn ra. Vệ Đào Hồng sao lại nói tới việc đường sắt, đúng là phản ứng nhanh thật.
- Cũng không có gì. Chủ yếu là vì Nam Điền muốn phát triển nên an ninh trật tự quanh khu vực nhà ga cần phải giải quyết triệt để.
- Ha ha, Bí thư Vương, đây là việc nên làm chẳng qua đường sắt có trình tự quản lý của đường sắt. Bây giờ đường sắt có hệ thống giám sát của riêng mình, kể cả tỉnh Quế Sơn cũng không tiện nhúng tay vào. Tôi đã làm bên Bộ Giao thông nên hiểu nước ở đây rất đục. Nếu nhúng tay nhiều sẽ ảnh hưởng tới lợi ích nhiều nơi. Tôi đề nghị Nam Điền nên thận trọng.
Quả nhiên là như vậy.
Vương Trạch Vinh liền có chút lo lắng. Hắn biết nếu Vệ Đào Hồng gọi tới nói việc này thì ít nhiều đối phương cũng tồn tại vấn đề. Chẳng may chuyện hoàn toàn lộ ra hoặc Trung ương muốn ra tay thì nếu Vệ Đào Hồng dính vào, vậy Vệ gia sẽ như thế nào?
Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh biết việc này nên trao đổi với Vệ Hồng Lâm mới được.
Hắn liền vội vàng gọi điện cho ông Vệ Hồng Lâm.
Vệ Hồng Lâm đầu bên kia vừa nghe điện đã vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, cháu làm ở Nam Điền rất tốt. Nghe nói cháu định xử lý bên đường sắt?
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng, mình chẳng qua chỉ là lập tổ công tác xử lý tình hình an ninh trật tự quanh nhà ga mà còn truyền xa như vậy.
Vương Trạch Vinh cũng muốn xem thái độ của Vệ Hồng Lâm nên thử hỏi:
- Ông thấy thế nào về việc này?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Vệ Hồng Lâm nghiêm túc nói:
- Trạch Vinh, không giấu cháu là khi yy còn đương chức cũng muốn nhằm vào đường sắt. Nhưng bởi vì liên hệ lợi ích quá lớn nên yy vì ổn định tình hình mà vẫn chưa ra tay. Cháu phải biết đường sắt Trung Quốc có tác dụng lớn thúc đẩy sự phát triển kinh tế của đất nước. Bởi vì quá quan trọng nên có một số quyền lực riêng. Đừng nhìn Bộ trưởng Bộ Giao thông không phải Ủy viên Bộ Chính trị nhưng quyền lực là rất lớn.
- Theo cháu biết thì đúng là như vậy. Các tỉnh hầu hét đều có chính sách hỗ trợ đường sắt, xảy ra chuyện về cơ bản không nhúng tay vào.
- Cháu biết nguyên nhân gì không?
Vệ Hồng Lâm hỏi.
Không chờ Vương Trạch Vinh nói, Vệ Hồng Lâm tự nói:
- Đường sắt dù là hoạt động hay xây dựng thì đều có lợi ích rất lớn. Nơi có lợi ích thì sẽ có quan hệ, lãnh đạo chính quyền địa phương có vô số quan hệ với bên đường sắt, từ đó kéo theo rất nhiều người. Ai nếu che đậy vấn đề của đường sắt thì sẽ được mọi người ủng hộ, ai có thể lộ ra vấn đề thì sẽ thành cái đích để mọi người chỉ trích. AI cũng biết lợi ích trong đó, người dính vào quá nhiều nên người chưa kịp thực hiện gì đã bị đánh cho không còn manh giáp.
Vệ Hồng Lâm nói chính là điều Vương Trạch Vinh vẫn suy nghĩ. Hắn biết hậu quả của việc này nhưng nếu không xử lý chuyện đường sắt Nam Điền thì Vương Trạch Vinh đúng là rất khó chịu.
- Sao thế, có phải rất lo lắng?
Vệ Hồng Lâm cười nói.
- Không phải là lo lắng mà cháu chỉ thấy rất nặng nề. Ông có thể không biết từ tài liệu mà Sở công an Nam Điền nắm giữ thì chỉ một phân cục đường sắt Nam Điền mà đã có vấn đề kinh người. Lãnh đạo đường sắt thu tiền phi pháp quá lớn từ xây dựng đường sắt, bán vé. Ví dụ như tên Phó cục trưởng Hoàng Thành Phong đã có thu vào vài chục triệu. Theo điều tra thì thu nhập được chia ra vài loại, như nhận hối lộ, bán vé, chia công trình…
Vương Trạch Vinh rất đau lòng nói.
- Trạch Vinh, tình hình cháu nói chỉ là một góc vấn đề. Cháu cho rằng Trung ương không biết sao? Sai rồi, Trung ương hiểu rõ nhưng sao không động? Quan trọng nhất là do lo đoàn thể lợi ích sau lưng sẽ phản ứng mạnh.
Lời này làm Vương Trạch Vinh rất giật mình. Hắn không phải không nghĩ đến việc này, nhưng không ngờ chuyện lại phức tạp như vậy. Theo hắn nghĩ chuyện này tuy Trung ương biết nhưng không quá rõ ràng. Bây giờ xem ra suy nghĩ của hắn là quá đơn giản. Chuyện bên đường sắt dính dáng quá nhiều, Trung ương sao có thể không biết.
- Vậy ông nghĩ cháu nên làm như thế nào mới tốt?
Vương Trạch Vinh biết Vệ Hồng Lâm không thể không nghĩ ra.
- Trạch Vinh à, yy vẫn chú ý việc này. Ngài vẫn có chút nuối tiếc vì không giải quyết được vấn đề. Ông cho rằng cháu cần lên Bắc Kinh nói ý của mình với yy.
Ý của Vệ Hồng Lâm thì Vương Trạch Vinh có thể nghe ra, chính là hy vọng yy ủng hộ.
Tuy lời này có lý nhưng Vương Trạch Vinh cũng có suy nghĩ của mình. Dù sao bây giờ đang làm Tổng bí thư là Bí thư Lâm, chuyện này chủ yếu phải xem thái độ của Bí thư Lâm. Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền thấy mình nên tới Bắc Kinh, nếu Bí thư Lâm có ý xử lý thì mình sẽ làm lớn. Nếu không dù muốn cũng chỉ có thể làm trong phạm vi Nam Điền.
Sau khi hiểu rõ, Vương Trạch Vinh liền nói với Vệ Hồng Lâm:
- Vừa nãy bố Chính Thủ gọi cho cháu nói về việc đường sắt, yêu cầu cháu phải cẩn thận.
Nghe thấy thế, Vệ Hồng Lâm không nói gì. Ông đương nhiên hiểu rõ mục đích của Vệ Đào Hồng gọi tới.
Một lúc sau Vệ Hồng Lâm nói:
- Trạch Vinh, chuyện của Đào Hồng thì ông sẽ xử lý. Cháu yên tâm, dù xuất hiện tình hình gì thì Vệ gia đều đứng về phía cháu.
Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Vệ Hồng Lâm rất không hài lòng với Vệ Đào Hồng. Dù sao hắn đã lộ ý của mình, Vệ gia xử lý như thế nào là việc của Vệ gia. Nếu như Vệ Đào Hồng lún quá sâu thì Vệ gia cũng sẽ có biện pháp mà.
Thông qua nói chuyện với Vệ Hồng Lâm, Vương Trạch Vinh phát hiện một điều xử lý đường sắt ở Nam Điền là rất nhạy cảm. Nhạy cảm là do thân phận của hắn, bây giờ một số người Bắc Kinh đang nhìn chằm chằm vào Nam Điền, đều muốn rõ mục đích cuối cùng của hắn.
Làm lớn chuyện hay là chỉ giới hạn trong Nam Điền?
Nói thật bây giờ Vương Trạch Vinh vẫn không có quyết định cuối cùng. Hắn biết nguy hiểm nếu làm lớn chuyện vì liên quan tới lợi ích rất nhiều người. Vương Trạch Vinh không thể không lo lắng ảnh hưởng của việc này đối với mình.