Thấy cô rất lâu vẫn chưa đi ra, Lệ Hiểu Đàm có chút lo lắng, không nhịn được
đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Loan đang ngồi trên sô pha, ánh đèn trong phòng
mờ ảo bao trùm lên cô, ánh mắt cô trầm tư nhìn ly rượu trong tay, trong ly vẫn
còn rượu chưa uống hết.
"Mọi người đi rồi, cháu còn đợi sao?"
Thẩm Loan: "Tôi muốn yên tĩnh một lúc."
"Được, vậy dì không quấy rầy cháu nữa." Cô ta nói xong liền rời đi.
"Vội cái gì. Vào đây ngồi đi."
Lệ Hiểu Đàm: "?"
Thẩm Loan bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô ta, không khỏi nở nụ cười: "Dì cái
người này... uống cùng tôi một ly rượu cũng không được sao?"
"Đương nhiên có thể, cháu là bà chủ, cháu quyết định." Lệ Hiểu Đàm rót rượu.
"Dì còn là dì của tôi đó..." Tiếng lẩm bẩm quá nhỏ, như thể là ảo giác.
Trái tim Lệ Hiểu Đàm run lên, suýt nữa làm rơi bình rượu.
"Dì sao vậy?" Cô ta không khỏi nhẹ giọng nói: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
Thẩm Loan lắc đầu: "Không có. Dì nói xem, thời gian có thể hóa giải hận thù
không?"
"Đối với một số người thì có thể, nhưng đối với một số người thì không những
không thể, thậm chí còn có thể tăng thêm."
"Vậy thì dì nghĩ tôi là loại nào?"
Lệ Hiểu Đàm im lặng một lúc: "Loại sau."
Thẩm Loan nhếch môi, không hỏi nguyên nhân, thực ra trong lòng cô biết rõ
bản thân nhất.
Một người có tính cách kiên nghị, tâm chí kiên định, thời gian cũng không thể
mài nhẵn các góc cạnh của người đó, mà chỉ có thể khiến người đó càng hiểu
phải kiềm chế cùng che giấu sâu hơn nữa, đồng thời học cách ngụy trang và lừa
gạt.
Ngoài miệng nói không hận, nhưng trong lòng chưa chắc đã bỏ qua.
Bình tĩnh ở ngoài mặt, chưa hẳn trong lòng cũng bình tĩnh theo.
Với Thẩm Xuân Hòa, hai cha con Thẩm Phi cũng thế, với Quyền Hãn Đình
cũng vậy.
"Cụng--" Thẩm Loan nâng ly: "Vì một tương lai tốt đẹp hơn."
Tham vọng của cô, sự nghiệp của cô, hận thù của cô, cả ý chí của cô, tất cả sẽ
được sắp đặt một cách ổn thỏa nhất, cô sẽ đạt được từng thứ một.
Lệ Hiểu Đàm chưa bao giờ hiểu Thẩm Loan, mỗi khi cô ta nghĩ rằng mình đã
hiểu đủ, cô ta lại bị thực tế tàn khốc hung hăng tát thẳng vào mặt.
Lúc này cô ta còn tưởng rằng Thẩm Loan mệt mỏi muốn tìm người nói chuyện,
nhưng hóa ra cô không hề có ý định nói chuyện, cũng không có biểu hiện ra một
chút mệt mỏi, giống như mở miệng kêu cô ở lại, thật sự chỉ để bồi cô uống một
chén.
Không hơn.
Nếu không thể hiểu, vậy đơn giản liền không cần tìm tòi nghiên cứu nữa, Thẩm
Loan nói cái gì, cô ta sẽ làm cái đó.
Cốc, cốc, cốc——
"Ai vậy?"
"Chị Đàm, là em đây." Giọng của giám đốc bảo an vang lên.
Lệ Hiểu Đàm cau mày, người này ngày thường rất có mắt nhìn, nếu không phải
có chuyện gì khó giải quyết, anh ta sẽ không tới quấy rầy vào lúc này.
Ánh mắt dò hỏi của cô ta nhìn về phía Thẩm Loan, người sau khẽ gật đầu.
Sau đó Lệ Hiểu Đàm cao giọng: "Mời vào."
Người đàn ông đẩy cửa bước vào, bước đi có chút vội vàng.
"Tình hình như thế nào?" Nhìn thấy anh ta thất thố, Lệ Hiểu Đàm không khỏi
nhíu mày.
"Có người xông tới, nói muốn gặp cô Thẩm..."
Đại sảnh của Mật Đường.
Âm nhạc đã ngừng từ lúc nào, khách thì đã bị đuổi đi hết.
Một đám vệ sĩ vây quanh một người đàn ông, không dám xông
lên, ánh mắt lộ vẻ kiêng kỵ.
Ông chủ đi xin chỉ thị, sao vẫn còn chưa về?
Vài vệ sĩ liếc nhìn nhau, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong lại đau khổ.
Người đàn ông này không biết có địa vị gì, vừa bước vào cửa đã yêu cầu gặp
ông chủ, một người anh em lên hỏi xem có chuyện gì, còn chưa kịp nói thì đã bị
anh ta đã bị đấm một cú trời giáng.
"Mày chờ đấy! Từ trước đến nay chưa có ai dám giương oai ở Mật Đường cả."
Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi. Cho dù bị bao vây, anh cũng không có
chút hoảng sợ, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người, giống như đang nhìn một
đám kiến không biết tự lượng sức mình, khí thể áp đảo.
Vệ sĩ chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương quá đáng sợ, tựa như có ngọn núi đè
lên vai, nặng đến mức không thở nổi.
Hai mặt nhìn nhau, từng người đều kiêng kỵ, chẳng ai dám bước tới.
"Anh Thông đã trở lại rồi--"
"Còn có chị Đàm!"
Khi hai người xuất hiện, đám vệ sĩ tự động tách ra một đường giữa để đi qua.
Mí mắt Lệ Hiểu Đàm giật giật, quả nhiên...
Vào lúc đó, cô ta có một cảm giác bình tĩnh và nhẹ nhõm đến lạ thường.
Trước đó không lâu, mới nghe Tam tử nói rằng anh đã trở lại, không ngờ hôm
nay liền bắt gặp.
"Lục gia, đã lâu không gặp."
Ánh mắt của Quyền Hãn Đình lướt qua cô ta, hiển nhiên không để ý tới cô ta,
mà nhìn về người phụ nữ ở phía sau, không thấy người mình muốn gặp, sắc mặt
anh lập tức chìm xuống.
Lệ Hiểu Đàm chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng, chỉ hai giây sau đã lan đến tứ chi.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười: "Có thể anh không nhớ tôi là ai, để tôi tự giới thiệu
đi, tôi tên là Lệ Hiểu Đàm, dì nhỏ của Thẩm Loan..."
Quyền Hãn Đình ngây người một lát, lúc này mới liếc mắt nhìn cô ta.
Lệ Hiểu Đàm gần như bị ánh mắt này ép tới không thở nổi, khuôn mặt vẫn giữ
nụ cười ẩn ẩn run rẩy, nhưng vẫn bổ sung thêm: "Là loại có quan hệ huyết
thống."
Ánh mắt của người đàn ông từ đánh giá chuyển thành dò xét, mang theo sắc bén
cùng nhạy bén.
Lệ Hiểu Đàm bắt đầu đổ mồ hôi ở lòng bàn tay, bắp chân lạnh đến run rẩy.
Một lúc lâu sau, Quyền Hãn Đình thu hồi ánh mắt: "Em ấy ở đâu?"
Lệ Hiểu Đàm như trút được gánh nặng, đồng thời trái tim lại bất giác thấp
thỏm: "Lầu hai."
Người đàn ông làm bộ muốn rời đi.
Lệ Hiểu Đàm đưa mắt nhìn ra hiệu, giám đốc bảo an đành căng da đầu tiến lên
ngăn cản.
"Ý của cậu là?" Đôi mắt anh hơi híp lại, khí tức vốn chỉ thuộc về Quyền Lục gia
khiến người ta khó thở.
Người giám đốc bảo an mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng đến cực điểm.
Lệ Hiểu Đàm suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi: "Loan Loan nói, muốn gặp cũng
được, nhưng trước tiên Lục gia phải bồi thường tổn thất trong tiệm. Bởi vì - "
Quyền Hãn Đình mặt mày sắc bén.
"Bởi vì, chuyện bồi thường cần từng chút từng chút tính rõ ràng mới được."
Đây là lời nói ban đầu của Thẩm Loan.