Hai người cách nhau ba mét, sau lưng họ đều là hàng trăm ngọn đèn đường, rực
rõ chói mắt.
"Còn có việc gì sao?"
Thẩm Xuân Hàng: "Vì sao không trả lời thẳng câu hỏi vừa rồi của anh?"
Miêu Miêu nhìn anh ta, ánh mắt trong suốt tỉnh táo: "Có thể, nhưng không cần
thiết."
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện, ba năm trước canh cánh trong lòng,
ba năm sau có lẽ đã từ từ phai nhạt đi rất nhiều.
"Như bây giờ không phải rất tốt sao? Bạn bè gặp mặt cùng ăn bữa cơm, tâm sự
vài câu, coi những chuyện đó là hồi ức, đúng hay sai thì cứ chôn sâu."
"Đây là trốn tránh."
Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi cảm thấy giống tiêu tan hơn."
Thẩm Xuân Hàng nhìn gương mặt bình tĩnh của cô, giây phút đó, vị chua xót
lan khắp lồng ngực rồi bao chum cả người anh ta.
Anh ta vẫn ở nguyên một chỗ chờ đợi, nhưng cô ấy đã đi rất xa.
"... Xin lỗi" Sau một lúc lâu, người đàn ông khôi phục lại bình tĩnh, đáy mắt
cuồn cuộn cảm xúc cuỗi cùng cũng yên lặng lại: "Anh thất thố rồi."
Miêu Miêu nhoẻn miệng cười: "Hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Lúc xoay người, hốc mắt cay xè muốn rơi lệ.
Cô ấy bước nhanh chân, chặn một chiếc taxi.
"Ôi, cô gái, lấy giấy không?" Tài xế săn sóc hỏi.
"... Không cần."
"Nhưng cô..." khóc!
"Thật sự không cần." Cô nhấn mạnh.
"Ồ."
...
Thẩm Xuân Hàng không về thẳng khách sạn, mà gọi điện gọi ai người bạn ở
Kinh Bình đi uống rượu.
"Đến Mật Đường đi." Bạn bè đề nghị.
"Chỗ nào cũng được." Anh ta ném tàn thuốc, đóng cửa sổ xe, bảo tài xế lái xe.
Mười giờ tối, đúng lúc là thời điểm hộp đêm toàn Kinh Bình làm ăn tốt nhất.
Mật Đường cũng không ngoại lệ.
Cửa vàng lóa mắt, khách đến khách đi, nối liền không dứt.
"Anh Hàng, không phải em nói phét, mấy thành phố quanh đây không có chỗ
nào nổi tiếng bằng hộp đêm này."
Thẩm Xuân Hàng không cho là đúng: "Thế sao?"
"Không tin vào xem sẽ biết."
Chờ khi vào trong, Thẩm Xuân Hàng phải thừa nhận, người bạn này nói thật.
"Chúng tôi đã đặt phòng trước."
"Xin hỏi phòng mấy?"
Người bạn nói một con số.
Nhân viên tất cung tất kính, giơ tay mời: "Ba vị lối này..."
Thẩm Xuân Hàng tới uống rượu, nhưng hai người bạn còn muốn cái khác: "Đi
gọi mấy tiểu thư vào."
Nói xong, đặt một xấp tiền vào khay.
Tiền boa thì quá nhiều; tính tiền trước cũng không giống.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Thẩm Xuân Hàng, cười giải thích: "Quy định của
nơi này là vậy, muốn gọi tiểu thư phải đứa tiền trước, xem nhiều hay ít, tiểu thư
tự chọn khách."
Tiền càng cao, tất nhiên hấp dẫn được càng nhiều chất lượng tiểu thư thượng
thừa.
Hơn nữa, nhiều hay ít còn là vấn đề mặt mũi.
Ví dụ như người bạn này nếu là tới một mình, cõ lẽ chỉ để một nửa là đã có thể
thỏa sức vui chơi; nhưng bây giờ có thêm Thẩm Xuân Hàng, anh ta lại là thổ địa
ở Kinh Bình, tất nhiên không thể xấu mặt với khách quý, cho nên mới chơi lớn
như vậy.
Cái này gọi là "thành ý".
Thẩm Xuân Hàng nghe xong quy tắc này, không khỏi nhướng mày: "Để tiểu thư
chọn khách, nghe có vẻ thú vị."
Người bạn rất vui, thúc giục người phục vụ: "Nhanh lên, động tác nhanh nhẹn
lên!"
Năm phút sau, oanh oanh yến yến nối đuôi nhau đi vào.
Các loại phong cách.
Đứng trước mặt ba người đàn ông cũng đủ tư thế.
Ăn mặc hở hang nhưng không tầm thường, không nên lộ một chút cũng không
lộ, ngay cả nụ cười cũng gãi đúng chỗ ngứa.
Trước mắt, các cô ấy chỉ bồi rượu.
Về sau nếu khách có yêu cầu, mà họ cũng đồng ý, mới có thể ra sân khấu.
"Anh Hàng chọn một cô đi?"
"Không cần." Thẩm Xuân Hàng thu hồi ánh mắt đánh giá, cúi đầu rót rượu:
"Các cậu cứ tự nhiên."
Người bạn đó biết trước kia anh ta làm nghề gì, dáng vẻ thư sinh, giới hạn đạo
đức cũng bất đồng, hơn nữa dáng vẻ của Thẩm Xuân Hàng thật sự không giống
đang từ chối khách sáo, không miễn cưỡng nữa.
Vốn để thả lỏng, tới tìm vui, khuyên quá thành vụng.
Hai người bạn từng người chọn bạn nữ thuận mắt, bắt đầu ca hát, vung quyền,
uống rượu, chơi xúc xắc.
Không khí rất high.
Thẩm Xuân Hàng cách đó không xa, nhưng chỗ anh ta ngồi lại như được dựng
một tấm màn chắn, tránh xa khỏi ồn ào náo động, như đang chìm đắm trong thế
giới riêng.
Sợ một lúc nữa Thẩm Xuân Hàng sẽ có hứng thú muốn người, hai người bạn
còn chu đáo để lại một cô cho anh ta, bây giờ đang ngồi trên sô pha, lẻ loi,
nhưng hai mắt rất linh hoạt, quay tròn chuyển loạn.
Thấy Thẩm Xuân Hàng chỉ lo uống rượu, hoàn toàn không có ý để cô ta tiếp
khách, người phụ nữ hơi buồn, ánh mắt lại bay về phía người đàn ông.
Cô ta không đẹp sao? Hay là dáng người không nóng bỏng?
Người đẹp như vậy ngồi cạnh mà anh ta lại thật sự thờ ơ?
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu.
Cô ta không tin trên đời này vẫn còn tồn tại con mèo không tham ăn.
Nếu có, vậy chắc chắn do con cá không đủ ngon.
Thật ra cô gái này ngồi thành thành thật thật, không trêu chọc Thẩm Xuân
Hàng, sau khi kết thúc là có thể nhận được tiền như vớ được của hời.
Nhưng tướng mạo của Thẩm Xuân Hàng lại đẹp, dáng người hàng top, đặc biệt
là khí chất ôn nhuận nho nhã đó, lúc uống rượu toát ra vài phần u phiền sầu
muộn, càng quyến rũ.
Đây là người đàn ông có chuyện xưa.
Hơn nữa, người đàn ông này vừa có đẹp vừa có tiền.
Các cô gái có nhào vào cũng không lạ chút nào.