Tống Chân đã vượt qua anh ta, tiến về phía trước.
"Anh Chân! Anh đợi chút... Đừng đi nhanh như vậy..."
Tống Kỳ vất vả đuổi theo, lẩm bẩm lầm bầm, vẻ mặt oán giận: "Vì sao còn chưa
tới vậy... Người phụ nữ kia rốt cuộc ở chỗ nào... Đúng rồi, cô ta họ gì?"
"Thẩm."
...
Xuyên qua con hẻm hẹp đổ nát, đi đến cuối, lại rẽ vào một góc, trước mắt mở ra
một mảnh đất bằng nhưng cũng không thể coi là rộng rãi thoáng mát, bởi vì trên
mảnh đất này xây không ít mấy ngôi nhà cũ.
Vẻ ngoài vẫn đổ nát như thế, khoảng cách giữa các ngôi nhà quá nhỏ đến mức
nhìn qua cũng thấy chật chội ngột ngạt, ánh sáng tự nhiên cũng không khá hơn
là bao.
Tường ngoài không sơn, các căn nhà thấp không có thang máy, ra ra vào vào
hầu như đều là người già, ở ngoài nhìn vào, những phòng ở này ít nhất đều đã
40 năm tuổi.
Tống Chân tìm được ngôi nhà số bảy, dừng ở bên ngoài, ngẩng đầu ngước nhìn,
đôi mắt đen nheo lại, không ai có thể thấy rõ bên trong rốt cuộc có cảm xúc gì.
Mà Tống Kỳ đến nhìn trực tiếp cũng lười xem, nội tâm không ngừng đặt ra câu
hỏi——
Đây là nơi người có thể ở sao?
"Anh Chân, hiện tại chúng ta..."
"Đi lên."
"Hả?" Ngừng ba giây: "Anh từ từ em..."
Hành lang vốn đã chật chội càng có vẻ áp lực hơn bởi vì thân hình cao to của
hai người đàn ông đi ở giữa.
Tống Kỳ không tự giác thở nhẹ hơn, bởi vì có chút tập trung, là có thể nghe
thấy tiếng vang.
Tầng 4.
Ngôi nhà bên tay trái kia.
Tống Chân giơ tay gõ cửa, không nhẹ không nặng, cảm giác còn rất có tiết tấu.
"Ai vậy?" Giọng người phụ nữ từ bên trong cửa truyền đến: "Tới đây..."
Cách một khoảng cách, còn có cánh cửa yếu ớt ngăn cản, Tống Kỳ nghe không
phải quá rõ, đương nhiên cũng không thể nhận xét dễ nghe hay không dễ nghe,
dù sao, anh ta cũng không có hứng thú.
Khoảng nửa phút sau, cửa chậm rãi mở ra từ bên trong.
Không sai, chính là chậm rãi...
Bởi vì người tới mở cửa không đủ lực, cho nên toàn bộ quá trình kéo thật sự
chậm rất chậm.
Phí sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc chờ được khe cửa cũng đủ lớn, tầm mắt
của Tống Kỳ và Tống Chân mới đồng thời không còn nhìn lên trời, tiện đà mới
hậu tri hậu giác hạ xuống.
Chỉ thấy một cái tiểu đậu đinh nhút nhát sợ sệt đứng ở phía sau cửa, trong
phòng mở máy sưởi, cho nên trên người cô bé chỉ có một chiếc áo lông, bởi vì
rộng thùng thình, vạt áo đung đưa lay động, phần dài quá vừa vặn che khuất
một nửa chiếc quần.
Hai bên đầu búi hai búi tóc nhỏ không chải gọn mà là cuộn thành hình tròn, lại
dùng lụa đỏ quấn lại, rõ ràng là đầu của Na Tra.
Đôi mắt to đen láy trời sinh trên khuôn mặt như ngọc tuyết, giờ phút này không
chớp mắt nhìn hai chú xa lạ trước mắt, ba phần tò mò, sáu phần e lệ, còn có chút
cảnh giác.
Đúng vậy, một bé gái như vậy thế nhưng trong mắt xuất hiện cảnh giác.
Tống Chân nhướng mày, trên mặt lướt qua vẻ trầm tư, tiện thể mang theo vài
phần hứng thú.
Rồi lại trong giây lát trở lại yên lặng, như thể một con thuyền lướt qua mặt nước
không một dấu vết.
Mà Tống Kỳ đầu tiên là trừng lớn mắt, ngay sau đó buột miệng thốt ra một câu
"Mẹ kiếp!": "Không phải nói là một đứa con trai riêng sao? Sao lại là một bé
gái?"
Vừa dứt lời, tiểu đậu đinh ở cửa đã bị một đôi tay bế lên, người phụ nữ đứng ở
cửa, bởi vì ngược ánh sáng, ở góc độ của Tống Chân nhất thời không nhìn rõ
dung mạo của cô ấy.
Nhưng có thể đoán được từ thân hình chính là người phụ nữ này rất cao, khoảng
1m7, yểu điệu mảnh khảnh.
Bộ đồ ở nhà rộng thùng thình cũng không che được vòng eo nhỏ uyển chuyển
của cô.
"Các anh tìm ai?"
Ồ, cô ấy còn có một giọng nói thật uyển chuyển động lòng người, hơi lạnh lùng,
lộ ra chút nhạt nhẽo cùng xa cách.
Giống như lông chim lướt qua đầu quả tim, không đến mức chấn động, lại khiến
trái tim ngứa ngáy.