"Làm phiền một chút, cho tôi một cái chăn."
"Tôi cũng muốn!" Chu Trì nhấc tay.
"Vâng, xin hai vị chờ một lát."
Thẩm Loan ngáp một cái, tối hôm qua vội vàng sửa sang lại tư liệu, không sao
mà ngủ ngon được.
Sau khi chăn được đưa tới, cô sửa chỗ ngồi để nằm ngang, nằm xuống bắt đầu
ngủ, Chu Trì đeo tai nghe lên, chọn một bộ phim để xem.
Suốt quãng đường, mơ mơ màng màng tỉnh dậy một lần, thấy bộ phim vừa phát
chưa đến một nửa, Thẩm Loan lại yên tâm ngủ tiếp. Mở mắt lần nữa, máy bay
còn đang bay về phía trước, cô xốc chăn ngồi dậy, tất cả mỏi mệt đều tiêu tan,
tinh thần tràn trề.
"Không ngủ thêm một lát?" Chu Trì lấy tai nghe xuống: "Còn một tiếng nữa
mới đến."
"Tỉnh ngủ." Cô cúi đầu, lấy một cái băng cá nhân từ trong túi ra, đưa qua: "Cậu
lại đây, hay để tôi."
Chu Trì bĩu môi, không ngờ động đến miệng vết thương, đau đến mức hít một
ngụm khí lạnh: "Tôi đã nói không sao rồi, còn dán cái này làm gì?"
Thẩm Loan không thèm để ý, tự mình xé rớt cái vỏ bên ngoài: "Mặt, lại đây."
Chu Trì không nhúc nhích: "Chỉ là một lỗ nhỏ, không dán!"
"Đừng để tôi nói lại lần thứ hai."
"..."
Giằng co ba giây, Chu Trì bại trận, cam chịu số phận thò mặt lại gần, miệng lẩm
bẩm: "Cái này dán lên cũng quá xấu..."
"Có bản lĩnh thì làm đừng bị thương?"
Chu Trì nghẹn ngào, yên lặng câm miệng.
Chuyện đó cũng phải kể từ từ tối hôm qua, Thẩm Loan đến phố đồng thau tìm
anh ta, gõ cửa lại không có ai, điện thoại cũng gọi không được, hết cách, chỉ có
thể ngồi chờ ở cửa, không ngờ lần này lại gặp được cảnh Chu Trì bị một đám
côn đồ vây đánh.
Thẩm Loan đánh nhau không được, nhưng cô có tiền, trực tiếp lấy một xấp vé
mời từ trong túi ra, để trước mặt những người lưu lạc đang ngáy ò ò, tất nhiên
có người xông lên giúp đỡ Chu Trì.
Sau đó, lại có mấy tên ăn mày gia nhập, không đến mười lăm phút, đã đuổi
được đám côn đồ kia đi. Nhưng những người lưu lạc và ăn mày dường như
cũng không thỏa mãn, sau khi chia tiền xong, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm
chằm túi xách trong tay Thẩm Loan.
Lúc nào cũng có thể xông lên cướp lấy.
"Cảm ơn mọi người giúp đỡ." Thẩm Loan cười khẽ, nâng cổ tay nhìn đồng hồ:
"Có lẽ hai phút nữa cảnh sát sẽ tới, đến lúc đó còn làm phiền mọi người phối
hợp một chút, viết ghi chép trước."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh đã giải tán.
Chu Trì giống một đống bùn nhão dựa vào góc tường, xem biểu diễn xong, khóe
miệng kéo ra một nụ cười: "Cậu lừa người như vậy, cẩn thận bị đánh."
Thẩm Loan dẫm lên giày cao gót màu nude đến trước mặt anh ấy, làn váy bay
nhẹ trong gió đêm, lộ ra hai đoạn cẳng chân vừa trắng vừa thẳng ra bên ngoài:
"Còn có sức nói đùa, xem ra không chết được."
"Này! Có người nói như vậy sao?"
"Không chết thì đứng lên."
Chu Trì không nhúc nhích, Thẩm Loan dùng chân đá anh ấy.
"Nhẹ chút đi! Tôi bây giờ không còn sức, dậy không nổi..."
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Loan đỡ anh ấy lên lầu.
Vào phòng, đặt người xuống sô pha, Thẩm Loan ôm tay, ánh mắt sắc bén khúc
xạ từ trên cao nhìn xuống: "Nói đi, sao lại thế này?"
Ánh mắt Chu Trì chợt lóe: "Cái gì sao lại thế này?"
"Vì sao bị đánh?"
"Chỉ là xung đột nhỏ thôi..."
"Xung đột gì?"
Chu Trì bẹp miệng, sao cứ muốn dò hỏi tới cùng thế?
"Còn nữa" Thẩm Loan kéo kéo cổ áo sơ mi trên người anh ấy: "Sao tôi không
biết bây giờ cậu lại thay đổi thành phong cách tươi mát rồi à?"
Chu Trì tùy ý đã quen, cơ bản đều mặc áo thun có mũ, lúc lạnh lại thêm áo
khoác bên ngoài, loại áo sơ mi này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trong
tử quần áo của anh ấy, huống chi một cái sơ mi trắng không thể chống bẩn, và
thay đổi thường xuyên?
"Không nói?"
"..."
Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên trầm xuống: "Được, cậu muốn cậy mạnh thì tự
khiêng đi, sau này đừng tới tìm tôi!"