Ba người vẫn chưa lộ ra cảm xúc.
Hạ Hoài kéo khóe miệng: “Khó trách ba cậu dám đưa người về nhà, mẹ cậu còn đồng ý.”
Nghĩ đến, cũng chỉ như nuôi thú cưng.
Một đứa con gái không tranh tài sản, tất nhiên không có uy hiếp.
“A Khiêm, em gái mới của cậu thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Lớn lên được không? Dáng người nóng bỏng không?”
Loại vấn đề nhàm chán này, chỉ có Hạ Hoài sẽ hỏi vậy.
Động tác của Thẩm Khiêm dừng một chút, muốn ra bài ngừng ở giữa không khí, hai giây sau, mới rơi xuống trên mặt bàn, mí mắt không nâng: “Cao, gầy.”
Hạ Hoài hứng thú, truy vấn: “Cao bao nhiêu? Gầy thế nào?”
“1m7 trở lên, 40 đến 45 kg.”
Tần Trạch Ngôn nhướng mày: “Có khác gì cây gậy trúc?”
Khóe miệng Thẩm Khiêm khẽ nhếch lên, trong đầu hiện lên hình ảnh thiếu nữ mảnh khảnh yểu điệu, thật sự giống cây gậy trúc.
Tống Lẫm nhín thấy một màn này, hơi kinh ngạc, giây lát lướt qua.
Hai mắt Hạ Hoài tỏa sáng, anh ta không thích vưu vật gợi cảm, ngược lại khá thích kiểu mảnh khảnh, nếu có một gương mặt thanh thuần …
Nghĩ đến cũng có thể khiến hô hấp dồn dập, toàn thân nóng lên.
“Cái kia… Em gái cậu trông thế nào?”
Thẩm Khiêm nhíu mày, không biết bất mãn với nhan sắc của thiếu nữ hay là bất mãn với vấn đề của Hạ Hoài, nhàn nhạt phun ra một chữ ——
“Xấu.”
Đánh xong một vòng, Tống Lẫm úp bài: “Thời gian không còn sớm.”
Tần Trạch Ngôn: “Đi bar?”
“Không được” Thẩm Khiêm xách áo khoác lên: “Ngày mai tôi có việc.”
“Được, vậy giải tán thôi.”
Một đám người rời khỏi phòng, khi đi qua hành lang, vừa lúc thấy giám đốc câu lạc bộ cúi đầu khom lưng đi ra từ một gian phòng khác, còn đặc biệt buồn cười dùng tay áo lau mồ hôi, xoay người thấy bốn vị cậu chủ, lấy lại tươi cười lần nữa giơ lên, vội vã tiến lên--
“Cậu chủ Thẩm, cậu chủ Hạ, cậu chủ Tần, cậu chủ Tống, các vị chơi vui không?”
“Tôi nói này giám đốc Tiếu, nhìn dáng vẻ ông mồ hôi đầy đầu, phòng đó có hồng thủy mãnh thú?” Hạ Hoài mở miệng trêu chọc.
Ai ngờ, không những không hài hước, ngược lại khiến vị giám đốc này sợ tới mức mặt không còn chút máu.
“Cậu chủ Hạ, tiểu tổ tông của tôi! Ngài nói nhỏ một chút…”
Hạ Hoài nhíu mày: “Thật sự có mãnh thú?”
Giám đốc Tiếu sợ anh ta nói thêm gì nữa khiến vị bên
trong kia nghe được, trực tiếp nói thẳng ra thân phận: “Là Lục Gia!”
Hạ Hoài thoáng chốc im lặng.
Ngay cả Thẩm Khiêm, Tống Lẫm và Tần Trạch Ngôn cũng thu hồi chế nhạo, lập tức thay đổi thái độ.
Nhìn chung ở thành phố Ninh, có thể đảm đương nổi một tiếng “Lục Gia”, trừ bỏ vị kia ra, anh ta không nghĩ đến ai khác!
Cũng khó trách giám đốc Tiếu sẽ nơm nớp lo sợ như thế.
“Cái kia…” Hạ Hoài ho nhẹ: “Hóa ra là chú Lục ở bên trong.”
Ba của Hạ Hoài là Hạ Hồng Nghiệp và Lục gia là anh em kết nghĩa, đứng hàng thứ tư, cho nên Hạ Hoài gọi “Chú” cũng không sai.
Giám đốc Tiếu hiển nhiên cũng rõ ràng tầng quan hệ này, tròng mắt chuyển động, đề nghị nói: “Hay là ngài đi vào chào hỏi?”
Mặt mày Thẩm Khiêm khẽ nhúc nhích.
Tống Lẫm đột nhiên muốn hút thuốc.
Tần Trạch Ngôn không có phản ứng gì dư thừa.
Hạ Hoài tưởng tượng đến chú Lục kia gương mặt uy nghiêm, không kiềm được lòng bàn chân phát lạnh, hàm răng cắn chặt, thiếu chút nữa cắn vào môi.
Ngẫm lại cũng đã như thế này, gặp mặt làm gì?
“Không không không…” Hạ Hoài liên tiếp xua tay: “Chú Lục tới chỗ này, chắc chắn bận việc, không nên đi vào quấy rầy.”
Giám đốc Tiếu gật đầu: “Vậy được.” Ông ta muốn cho cậu chủ Hạ mặt mũi, nếu đối phương không cần, cũng không cần miễn cưỡng.
Ánh mắt Thẩm Khiêm âm trầm.
Tống Lẫm nghiện thuốc lá.
Lúc mấy người đang chuẩn bị rời đi, cửa phòng lớn đóng chặt đột nhiên mở ra từ bên trong …