hiểu không?"
"Gả cho Quyền Hãn Đình?" Thẩm Loan hỏi thẳng khiến ông ta ngớ người.
Cô cười cười, tiếp tục nói: "Ông cảm thấy chuyện này có khả năng sao?"
Thẩm Tông Minh không để ý cô gần như ngỗ nghịch phản bác: "Chuyện thành
do người."
Nụ cười của Thẩm Loan bất biến, trong lòng lại chợt trầm lặng.
Đáy mắt đối phương cường thế, nhìn như khuyên bảo thật ra đang uy hiếp,
không một lúc nào không nhắc nhở cô, đây là một cuộc đàm phán không có
công bằng: Một bên chiếm ưu thế tuyệt đối, mà một bên chỉ có thể bị động tiếp
thu.
"Cháu có điều kiện." Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thẩm Loan đột nhiên mở
miệng.
Ý cười của Thẩm Tông Minh càng sâu, thay đổi một dáng ngồi thoải mái hơn:
"Nói nghe xem."
"Lúc trước đại tỷ để cháu làm trợ lý cho chị ở công ty, nhưng cháu cảm thấy bản
thân không phù hợp với chức vị này."
"Vậy cháu phù hợp với vị trí nào?"
"Cháu nghe nói, có một công ty quảng cáo dưới trướng Minh Đạt, công trạng
như nhau, không có gì bất ngờ sang năm sẽ sang tay. Thân phận của cháu bây
giờ quá xấu hổ, ở Minh Đạt chưa chắc thích hợp, nhưng cũng không thể luôn
nhàn rỗi như vậy, cháu thấy công ty này không tồi."
Sắc mặt Thẩm Tông Minh đen lại, ánh mắt sắc bén dừng trên mặt Thẩm Loan:
"Sao cháu biết công ty này công trạng như nhau, sang năm sẽ qua tay?!"
Cả công ty không biết, là bí mật giữ chặt của Minh Đạt, Thẩm Loan chưa từng
tiếp xúc với công việc của công ty sao lại biết được?
"Không đúng sao?" Thẩm Loan nghiêng nghiêng đầu, mắt lộ ra nghi hoặc:
"Trong lúc vô tình nghe thấy chị cảnói..."
Vừa khiến Thẩm Tông Minh nhầm lẫn, còn không quên hố Thẩm Như một
phen.
Quả nhiên, trước mặt lão già kia, dùng mắt thường có thể thấy được sự âm trầm,
Thẩm Loan bí mật cong cong khóe môi, ánh mắt mảnh vô tội.
"Có một công ty quảng cáo như vậy, theo lời cháu nói, rất nhanh sẽ phải đóng
cửa, cháu có tiếp quản cũng không được lâu."
Thẩm Loan không những không biết khó mà lui, ngược lại nhẹ nhàng thở ra,
thẹn thùng nói: "Một khi đã như vậy, cháu còn có một yêu cầu nho nhỏ."
"Yêu cầu gì?"
"Cháu muốn quyền quyết sách cao nhất của công ty quảng cáo, không biết chức
vị nào tương đối thích hợp? Tổng giám đốc? Chủ tịch? CEO?" Thẩm Loan tựa
như một con chim non mới ra đời, trong mắt chỉ có tò mò, không có dã tâm.
Thẩm Tông Minh không khỏi nhíu mày: "Cháu muốn làm Tổng giám đốc?"
"À, chính là tổng giám đốc." Giọng điệu tùy ý, tựa như đang mua bán một cây
cải trắng, dại dột không biết trời cao đất dày.
"..."
"Ông nội?" Sau một lúc lâu Thẩm Loan không được đáp lại, không khỏi mở
miệng nhắc nhở.
"Lý do."
Thẩm Loan hơi ngây người, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi không phải ông nói công
ty rất nhanh sẽ bị đóng cửa, cháu tiếp quản cũng không được bao lâu sao..."
Ngụ ý, đã là phế phẩm sao không để cho tôi vui đùa?
Ông ta suy nghĩ, thật sự cũng có lý, giơ bàn tay lên
Chuẩn.
Đến thời gian ăn tối, trên bàn cơm.
Thẩm Tông Minh buông chén đũa, chính miệng tuyên bố tin tức này, mọi người
cứng lại, lặng ngắt như tờ.
Loảng xoảng ——
Thẩm Yên trượt tay, cái thìa đập xuống chén, phát ra một tiếng giòn vang.
Thẩm Xuân Giang phản ứng lại, trong mắt có vẻ vui sướng, tuy công ty quảng
cáo đó một lời khó nói hết, nhưng ông lão đã chính miệng lên tiếng, chuyện này
coi như đã định.
Sắc mặt Dương Lam trắng bạch, môi mấp máy muốn nói, nhưng cuối cùng
cũng không dám phản bác Thẩm Tông Minh, chỉ có thể nhẫn nhịn không phát,
ngực vô cùng tức.
Thẩm Như đang muốn mở miệng, liếc thấy Thẩm Yên đứng lên, lời đã tới bên
miệng rồi lại lẳng lặng nuốt vào bụng.
Yên lặng quan sát.