Bàn tay mập mập nho nhỏ túm chặt vạt áo cô.
Thẩm Loan cúi đầu, khẽ cười: "Làm sao vậy, Thanh Thanh?"
"Về nhà nhà... Chỗ này... Chơi không vui..." Giọng nói còn thơm mùi sữa lắp
bắp nói, nhưng ý tứ biểu đạt rất rõ ràng.
Thẩm Loan sờ sờ cái đầu xoăn của cô bé: "Nhưng thời gian tới chúng ta sẽ ở
đây rất lâu, làm sao bây giờ?"
Cô bé con nghe thấy vậy, bẹp miệng, hơi tủi thân, hít hít cái mũi, nhưng rất
nhanh đã lại cười rộ lên: "Mẹ mẹ... cùng nhau..."
Thẩm Loan gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta ở cùng nhau."
Cô bé cười càng vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh như hai trái nho đen: "Còn cả em
chai nữa..."(cô bé nói ngọng)
Thẩm Loan nhìn thoáng qua đứa bé ngồi bên cạnh, cúi đầu không nói gì, chỉ có
thể nhìn thấy cái trán và hàng lông mi của con trai, từ từ lại dịu dàng nhẹ ừ.
Chạng vạng 6 giờ tối.
Người làm tới gõ cửa: "Cô Thẩm, ông và bà đã về, mời cô đến sảnh chính."
Không có phản ứng.
"... Cô Thẩm?" Lại gõ cửa.
Vẫn không có phản ứng.
Người làm trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, giây tiếp theo sững sờ tại chỗ:
"Người, người đâu?"
Cả căn phòng lớn như vậy, liếc mắt một cái đã thấy toàn bộ, kể cả đồ vật cũng
không giấu được, huống chi ba người sống sờ sờ?
"Cô Thẩm?!" Người làm luống cuống.
"Cô tìm tôi?" Giọng nói vang lên sau lưng, người làm giật mình quay đầu lại,
bất ngờ đối diện với đôi mắt lạnh nhạt.
"Cô... Ngài..." Đầu lưỡi xoắn lại: "Đi đâu vậy?"
"Trong phòng quá buồn, không khí không tốt, tôi đưa hai đứa nhỏ ra ngoài đi
dạo."
Người làm nhìn chằm chằm, chỉ thấy Thẩm Loan dắt tay hai đứa nhỏ, cô bé con
nghiêng đầu, mắt to chớp chớp, tràn đầy tò mò và ngây thơ.
Người làm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cảm thấy tức giận, suýt nữa cô ta buột
miệng thốt ra —
Mấy người lại đi lung tung, tới nhà người khác làm khách không hiểu lễ phép
à?!
Nhưng khi đối diện với đôi mắt trong veo của cô bé, cô ta không còn đủ dũng
cảm há mồm.
Thật đúng là thấy quỷ...
Người làm đi trước dẫn đường, Thẩm Loan nắm tay hai đứa nhỏ cùng đi theo
sau.
Nói "cùng" lại không đúng, bởi vì thần thái và động tác của người phụ nữ giống
như đang đi tản bộ trong sân hơn.
Người làm đi trước cách một khoảng không xa không gần, có thể nghe thấy
tiếng hai mẹ con nói chuyện —
"Mẹ ơi mẹ ơi! Hoa hoa..."
"Là hoa hải đường."
"Bắt hoa kẹo*!"
*Đồng âm với hoa hải đường.
"Hải đường..."
"Bắt kẹo!"
"Hải!"
"Bắt!"
Thẩm Loan: "..."
Người làm: "..."
Cô bé con: "Khanh khách..."
Một đường đi vào sảnh chính, người làm đứng cạnh cửa không hề vào trong mà
nghiêng người làm động tác mời.
Thẩm Loan đi vào.
Trong phút chốc, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn thẳng vào cô.
Hai cụ già mái tóc trắng như cước, đôi mắt sắc bén uy nghiêm, Thẩm Loan cảm
nhận được rõ ràng khí thế bề trên áp bức cô.
Lông mày hơi nhíu, giương mắt, mắt đối mắt.
Tống Khải Phong sửng sốt một chút, người vợ già bên cạnh cũng không kìm
lòng được, liếc nhìn cái đầu nhỏ rồi lại nhìn đứa kia, kinh ngạc không nói nên
lời.
"Thẩm... Loan phải không?" Chung Ngọc Hồng cười nếp nhăn đầy mặt, là lần
gặp mặt đầu tiên với người lạ nên vẫn còn xa lạ nhưng lại muốn cố gắng thể
hiện ý tốt của mình.
"Là cháu."
"Đây là..." Ánh mắt bà ta băn khoăn nhìn qua nhìn lại hai đứa bé: "Ta hỏi trực
tiếp luôn, cháu đừng nghĩ nhiều, ta không có bất cứ ác ý gì! Chúng đều là con
của A Duật?"
Thẩm Loan nhướng mày.
"A Duật đi... quá vội vàng" Chung Ngọc Hồng nức nở, nhưng rất nhanh đã thu
lại: "Nhiều lới không thể nói rõ ràng được, chúng ta chỉ có một đứa con..."
Kết quả điều tra không báo lại là song sinh.
"Hóa ra A Duật đã để lại huyết mạch, chúng ta phải cảm ơn trời đất, không ngờ
tới... trai gái đủ cả, thật sự quá tốt!"
Ánh mắt cảnh cáo của Tống Khải Phong liếc sang người bạn già, ám chỉ bà ta
nên khống chế cảm xúc, đừng có gấp gáp mua bán như vậy, miễn cho những kẻ
đó không an phận tăng giá.
Đáng tiếc, Chung Ngọc Hồng một lòng đắm chìm trong sự sung sướng vì có hai
đứa cháu một lúc, từ chối tiếp nhận bất cứ tín hiệu từ bên ngoài nào.
Tống Khải Phong: "..."
"Chúng là anh em hay chị em?"
Thẩm Loan: "Chị em."
Chung Ngọc Hồng gật đầu, đôi mắt tràn đầy từ ái: "Chị em cũng tốt, chị gái
chăm sóc em trai, em trai bảo vệ chị gái. Thế... tên là gì?"
Không đợi Thẩm Loan mở miệng, giọng nói vương mùi sữa của cô bé đã vang
lên: "Thanh... Thanh Thanh... Tên..."
Chung Ngọc Hồng lúc này mới dám bước lên hai bước, khuôn mặt nếp nhăn
càng nhiều: "Bảo bối nhỏ tên là Thanh Thanh hả?"
"Vâng!" Mềm mềm mại mại.
Trái tim bà cụ mềm nhũn: "Thật ngoan... Tống Thanh Thanh..."
"Không phải..."
Chung Ngọc Hồng: "Cái gì không phải? Nói cho bà nội nghe được không?"
"Không phải... Là Thẩm... Thanh Thanh..."
Thẩm Loan nói tiếp, giọng điệu bình đạm: "Chúng theo họ của cháu, chị gái là
Thẩm Thanh, em trai là Thẩm Trạm."
Bà cụ nhất thời ngẩn ngơ: "Họ Thẩm hả..."
Rồi sau đó chuyển chủ đề: "Họ gì cũng tốt, Thanh Trạm... Hoa sử tu hoa, người
đá điệp thạch, thủy mộc thanh đạm, bốn mùa toàn xuân."
Ngay cả Tống Khải Phong cũng không khỏi âm thầm gật đầu, thật là hai cái tên
hay.
Nhưng gương mặt lại không thể hiện gì, ngược lại càng lạnh lùng.
Thẩm Loan nhẹ nhàng nhéo nhéo bàn tay nhỏ xinh của con gái.
Cô bé con liền ngửa đầu nhìn cô, mắt to chớp chớp, ngoan ngoãn đến không thể
tưởng tượng.
Thẩm Loan nhìn Chung Ngọc Hồng: "Gọi bà nội."
"Đến đến..." (Bà nội pinyin là nainai, đến đến pinyin là lailai, bé nói ngọng)
"Là bà nội." Nàng sửa đúng.
"Đến đến..."
Thẩm Loan đang chuẩn bị mở miệng, lại bị Chung Ngọc Hồng cướp lời: "Đều
giống nhau! Đều giống nhau! Thanh Thanh ngoan, bé con đáng yêu của cụ..."
Nói xong muốn ôm cả hai đứa bé vào lòng.
Cô bé con còn được, tính cách hoạt bát, lại rất có hảo cảm với Chung Ngọc
Hồng, nhưng Tán Tán lại không được, lúc sắp chạm vào lại nhanh chóng tránh
ra, trốn sang một bên, sau đó túm chặt ống quần Thẩm Loan không buông.
Cánh tay bà cụ cứng ngắc giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt mờ mịt:
"Trạm Trạm thằng bé... làm sao vậy?"
Tống Khải Phong cách đó không xa nhíu mày.
Tống Chân và Tống Kỳ liếc nhau, đều thắc mắc.
Từ lúc ở trên đường họ đã phát hiện ra đứa nhỏ này im lặng quá mức cho phép,
bây giờ xem ra chỉ sợ không chỉ là do tính cách...
Thẩm Loan giơ tay xoa xoa lưng con trai, mang theo vài phần trấn an: "Tên
thân mật của bé là Tán Tán, tán trong khen ngợi, không thích tiếp xúc với người
xa lạ."
Còn cái khác im bặt không nhắc tới.
Chung Ngọc Hồng sững sờ nhưng kịp phản ứng lại ngày, không có gặng hỏi
ngay tạo chỗ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tán Tán lại tiếc nuối.
Tuy Thanh Thanh rất ngoan, nhưng dù sao cũng là con gái, lúc nhà họ Tống họ
nghĩ rằng nhà họ sẽ bị đoạn tử tuyệt tông, ông trời không chỉ cho A Duật có con
gái mà có cả con trai!
Con trai!
Có nghĩa là dòng chính đã có người kế tục, nhà họ Tống có thể truyền thừa.
Họ mừng rỡ như điên, nhưng tình trạng đứa bé lại...
"Sau này nơi này chính là nhà của các con, ăn cơm trước đi!"
Câu "các con", không chỉ bao gồm hai đứa nhỏ, còn cả Thẩm Loan.
Nhưng cô lại rất bình tĩnh với câu nói này khiến Chung Ngọc Hồng thêm phần
trọng.
Trong bữa cơm, Tống Khải Phong không nói lời nào, bầu không khí có chút áp
lực.
Chung Ngọc Hồng không ngừng nháy mắt ra hiệu với ông ta, muốn ông ta đừng
xụ mặt mà dọa hai đứa bé.
Thẩm Loan không sao cả, chủ yếu là đang bận chăm sóc hai đứa bé, không rảnh
bận tâm những thứ khác, đối với ông cụ Tống, thậm chí mỗi người nhà họ
Tống, cô sẽ không lãng phí tâm tư phải lấy lòng khoe mẽ.
Bởi vì, không cần thiết.
Cũng khinh thường.
Sau khi ăn xong, sắp xếp chỗ ở, ý của Chung Ngọc Hồng muốn ba mẹ con họ ở
trong Đông viện trước kia của Tống Duật.
Thẩm Loan từ chối, lý do là không muốn nhìn vật nhớ người.
Trên thực tế là cảm thấy ở chỗ của người đã chết sẽ đen đủi.
Tất nhiên cũng không thể sắp xếp cô ở căn phòng trước, làm bạn với một đám
người làm.
Cuối cùng Thẩm Loan chọn Tây viện.
Tống Chân nhíu mày.
Tống Kỳ phản ứng lớn hơn: "Cô ở Tây viện thì tôi và anh ở đâu?!"
"Hai người cũng ở đó?" Thẩm Loan hơi kinh ngạc.
"Tất nhiên!"
"Nhưng sao tôi lại nghe... A Duật nói, thế hệ này của anh ấy chỉ có mình anh ấy
là con trai, hai người..." nhảy từ đâu ra?
Khuôn mặt Tống Kỳ lúc xanh lúc đỏ: "Cô!"
"Xin lỗi, hình như lúc đón chúng tôi các người đã quên tự giới thiệu." Cho nên,
cũng không trách được tôi không biết các người là ai.
"Chúng là anh em họ của A Duật, Tống Chân và Tống Kỳ, bởi vì công việc nên
thường xuyên ra vào nhà này, hay ngủ lại nên mới để họ ở trong Tây viện luôn."
Anh em họ...
Mặt mày Thẩm Loan tối sầm, là con cháu chi thứ nhà họ Tống, lại có thể gần
gũi với dòng chính như thế...
Thời gian trôi qua khó lòng sẽ không sinh ra suy nghĩ khác.
Suy cho cùng, dòng chính nhà họ Tống đời này cũng chỉ có mình Tống Duật là
độc đinh, dưới gối lại không có con cái.
Giải quyết anh ta, người thừa kế tương lai tất nhiên phải chọn chi thứ.
Cho nên...
Hai người kia có đủ động cơ muốn mạng Tống Duật!