Nhớ lại lần trước gặp Thẩm Loan ở phòng trà, trước khi rời đi anh ta đã hỏi -
"Có phải cô sẽ... sẽ không tha thứ cho Lục ca của tôi không?"
Cô trả lời thế nào?
Cô nói, "Sẽ không."
Một câu "sẽ không" nói ra đầy quyết tuyệt không chừa một đường lui, đồng thời
cũng cho chính mình điểm mấu chốt của giả thiết, cô cũng hoàn toàn bài trừ
Quyền Hãn Đình ra bên ngoài.
Đến bây giờ, Lục Thâm đã trải qua tôi luyện gian khổ, không còn là tên ăn chơi
trác táng lúc trước, tự nhẫn đã thay da đổi thịt, nhưng vẫn không thể nhìn thấu
người phụ nữ Thẩm Loan này.
Trước đây, anh ta nghĩ cô là người tâm cơ.
Không tiếng động câu dẫn Lục ca của anh ta, câu người đến dễ bảo, nên dưới
cơn tức giận anh ta đặt cho cô biệt danh "Hồ ly tinh".
Về sau, anh ta lại cảm thấy cô quá cứng cáp.
Đánh anh ta, cũng đánh luôn Lục ca, xuống ta thực sự tàn nhẫn độc ác, không
thèm quan tâm.
Giờ đây, anh cảm thấy Thẩm Loan thật nhẫn tâm, thậm chí là máu lạnh.
Cho dù có bao nhiêu oán hận và hận thù, lại không thể cho người đàn ông mình
đã từng yêu một cơ hội để giải thích và biện bạch?
Quyền Hãn Đình rõ ràng có thể giải thích.
Nhưng Thẩm Loan hoàn toàn không nghe, nhất quyết không tha thứ cho anh.
Cứng rắn hơn nữa là không cho Tán Tán nhận cha, dốc hết sức chọc ống phổi
Lục ca của anh ta.
Lục Thâm đã từng thấy Quyền Hãn Đình đứng một mình trên ban công vào nửa
đêm, ngày hôm sau tàn thuốc trong góc chất thành đống như ngọn đồi.
Cho nên một người tự hạn chế, lại vì cô mà lo âu bất an, không thể bình tĩnh.
Lục Thâm hừ nhẹ: "Anh không biết sao? Người phụ nữ đó vẫn luôn độc ác như
vậy, ba năm nay, bao nhiêu ngày đêm cô đơn, có lẽ đã thay lòng đổi dạ từ lâu
rồi yêu người khác!"
Hồ Chí Bắc nhìn anh ta. Ánh mắt anh ta lộ ra dò hỏi: "Cậu có phải biết cái gì rồi
không?"
Ánh mắt Lục Thâm lóe lên, vô thức nắm chặt túi tài liệu trong tay.
Hồ Chí Bắc tuy thô nhưng tâm tư lại tinh tế, lập tức chú ý đến cử chỉ nhỏ của
anh ta: "Đây là cái gì?"
"... Tôi tra được một vài thứ."
Hồ Chí Bắc duỗi tay với lấy.
Lục Thâm né tránh, cảnh giác phòng bị: "Tôi phải tự tay giao cho Lục ca."
Đúng lúc này, tiếng động cơ từ xa đến gần vang lên.
Hồ Chí Bắc xem xét tình hình: "Lão Lục đã trở lại."
Mười phút sau.
Quyền Hãn Đình đi vào phòng khách không nói lời nào, có thể thấy được tâm
tình của anh không tốt.
Không cần nghĩ là cũng biết là do Thẩm Loan.
"Tiểu Thất đến rồi à?"
"Lục ca." Lục Thâm đứng dậy khỏi ghế sô pha, lúc này sự háo hức ban đầu của
anh ta đã bị thay thế bằng sự do dự, túi hồ sơ trong tay anh ta lập tức biến thành
một củ khoai lang bỏng tay.
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi?" Ngoại trừ khi anh đối mặt với Thẩm Loan
thì không còn là chính mình, Quyền Hãn Đình vẫn duy trì sự sáng suốt và sắc
sảo mà anh nên có vào những chuyện khác.
Lục Thâm không nói gì.
Tầm mắt Quyền Hãn Đình rơi vào túi hồ sơ trong tay anh ta, cầm lấy rồi mở ra.
"Lục ca——" Động tác quá nhanh, Lục Thâm không thể ngăn cản.
Chỉ có thể đứng nhìn Quyền Hãn Đình tháo con dấu ra rồi lật ngược lên, một
đống ảnh chụp rơi xuống đất như lá rụng mùa thu.
Trong ảnh, khung cảnh mờ ảo và ánh đèn không rõ, chẳng khác gì hộp đêm hay
quán bar.
Nhưng hai người trong bức ảnh có thể nhìn thấy rõ ràng, một người là Thẩm
Loan, người còn lại... là một người đàn ông.
Ánh mắt Lục Thâm hiện lên vẻ ảo não.
Hồ Chí Bắc hơi sững sờ trước những gì đang xảy ra trước mắt, đôi mắt anh ta
khi nhìn vào những bức ảnh hiện vẻ không thể tin.
Bầu không khí ngưng trệ, mọi người đều im lặng.
Lúc này, Quyền Hãn Đình đang sững sờ đột nhiên ngồi xổm xuống nhặt từng
tấm ảnh lên.
Người và cảnh được chụp trong các bức ảnh cũng xuất hiện rõ ràng.
Có người đàn ông giữ cửa xe cho người phụ nữ, mỉm cười mời cô ấy ngồi vào;
còn có cảnh trước quầy bar chứa đầy những chai rượu rỗng, người đàn ông men
say mông lung, si mê thì thầm với người phụ nữ.