Cô giúp Minh Đạt giành được miếng đất 0019 kia, chẳng khác nào hoàn thành
hết toàn bộ dự án Thạch Tuyền Loan, đụng một cái là mua bán chục tỷ, Thẩm
Loan được một chiếc vòng tay ngọc bích đế vương lục, cũng không tính là quá
đáng.
Thứ hai, Thẩm Tông Minh có thể cho cô mặt mũi như vậy, bên trong không thể
thiếu được công lao của Quyền Hãn Đình.
Dù sao bây giờ cô còn mang danh hiệu "bạn gái của lục gia", không nể mặt tăng
cũng phải nể mặt Phật, cũng nên có một chút biểu hiện.
"Cảm ơn!"
Thẩm Tông Minh xua xua tay, ý bảo không cần để ở trong lòng, y hệt dáng vẻ
người lớn hiền từ.
Thẩm Loan âm thầm cười mỉa, trên mặt lại không để lộ chút gì.
"Nghe nói cháu đã đến tập đoàn trình diện?"
"Vâng, bây giờ phụ trách phòng dự án."
Lông mày ông cụ nhướn lên: "Là vị trí trước kia của A Như?"
Thẩm Loan không biết ông ta thật sự chẳng hay biết gì hay là giả ngây giả dại,
nhưng mà, dù là tình huống nào, đều sẽ không ảnh hưởng đến màn biểu diễn
tiếp theo của cô ---
"Đúng vậy, cháu cũng không ngờ ba sẽ giao chức vị quan trọng như vậy cho
cháu."
Chỉ với một câu đơn giản đã lôi mình ra, lại ném cái nồi cho Thẩm Xuân Giang,
Thẩm Loan không hề xấu hổ, thuận buồm xuôi gió.
"Nếu đã sắp xếp cháu đến vị trí này, vậy chứng tỏ nó có lòng tin với cháu, cháu
cũng phải cố gắng làm việc mới được." Ông cụ nói lời thấm thía.
Thẩm Loan được cổ vũ, hai mắt sáng kinh người: "Cháu biết rồi!"
"Đứa trẻ ngoan." Thẩm Tông minh tươi cười vui vẻ, nếp nhăn trên mặt bị ép ra,
giống như đóa cúc tàn phơi gió.
Thẩm Loan ngại ngùng đúng lúc.
"Có ý chí chiến đấu là tốt, nhưng lý lịch của cháu còn thấp, chưa đủ kinh
nghiệm, khi xử lý công việc ở công ty khó tránh sẽ thiếu mất sự thành thục.
Nhưng mà không sao, ông đã suy xét cho cháu rồi..."
Thẩm Loan nhíu mày theo bản năng, rất nhanh đã ý thức được vẻ mặt này
không quá phù hợp với tính cách hiện tại của mình, cho nên chớp mắt để thay
thế, hơi hiện lên vẻ nghi ngờ.
Thẩm Tông Minh cầm điện thoại, nói với đầu kia: "Vào đi."
Dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Thẩm Loan, cửa thư phòng bị bên ngoài
đẩy ra, một dáng người gầy gò chậm rãi đi vào.
Người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, làn da rất trắng, trên sống mũi
có một mắt kính gọng vàng, càng thêm nhã nhặn.
Chỉ thấy anh ta đi tới tước bàn làm việc, đứng ở phía sau Thẩm Loan nửa bước,
rũ mắt xuống, cung kính gọi Thẩm Tông Minh một tiếng: "Chủ tịch."
"Đây là Lý Phục, từng là trợ lý của ông, bây giờ là phó giám đốc dự án của chi
nhánh Tương Bắc, đầu năm sau sẽ trở thành thư ký của cháu."
Thẩm Tông Minh rõ ràng là cười nói, nhưng giữa những câu chữ lại lộ vẻ cứng
cỏi, không có chỗ cho sự chống lại.
"Thư ký của cháu?"
"Ừ. Cháu vừa vào làm việc đã đảm nhiệm chức vị giám đốc, không có bất kỳ
kinh nghiệm nào, ngược lại, Lý Phục làm việc ở Minh Đạt đã mười năm, cẩn
thận, lý lịch vững chắc, để cậu ta tới giúp cháu, ông cũng yên tâm."
A...
Trong lòng Thẩm Loan không khỏi cười mỉa.
Rốt cuộc là "giúp đỡ" hay là "theo dõi", quỷ mới biết!
Cáo già quả nhiên không bình thường, đẳng cấp này so với Thẩm Xuân Giang
thì cao hơn không chỉ một chút.
"Ông nội, cháu đã có thư ký rồi."
"Hả?" Câu hỏi lại lộ ra vẻ bất mãn, nhưng vẻ hiền từ trên khuôn mặt già vẫn
không thay đổi.
Thẩm Loan giống như không thấy, chỉ cười gật đầu.
Dáng vẻ kia nhìn không ra là ngây thơ đơn thuần, hay là giả ngu lừa gạt.
Thẩm Tông Minh nhíu mày: "Là ai? Năng lực như thế nào? Có kinh nghiệm
làm việc gì?"
"Tuy tuổi của Miêu Miêu còn trẻ, nhìn qua không thành thục chững chạc như
giám đốc Lý, nhưng trước kia lúc ở công ty quảng cáo Minh Á cũng đã làm thư
ký cho cháu, sau này cô ấy dựa vào bản lĩnh thi đậu học viện Khởi Hàng cùng
học tập ở ban C với cháu, kiến thức và năng lực tuyệt đối không có vấn đề, ngay
cả chú út cũng khen cô ấy không dứt miệng. Cháu nghĩ, người quen thì cũng
dùng quen hơn, cho nên đã bảo bộ phận nhân sự ký hợp đồng với cô ấy, trải qua
nhiều quá trình, lại sắp xếp làm thư ký của cháu."
Lúc Thẩm Loan nói chuyện, thuận miệng nhắc tới Thẩm Xuân Hàng, quả nhiên
- --
Sắc mặt của Thẩm Tông Minh luôn luôn yêu thương đứa con trai út hơi mềm
xuống, lại nghe người tên "Miêu Miêu" kia vậy mà lại được Thẩm Xuân Hàng
khen, cảm giác cũng không có kém cỏi như vậy.
Nhưng ông ta vẫn không hài lòng với bác bỏ của Thẩm Loan lắm.
"Đã ký hợp đồng lao động rồi?"
Thẩm Loan gật đầu, khẽ dạ một tiếng, vẻ sợ hãi và thấp thỏm hiện ra đúng lúc ở
trên mặt.
Khí thế của Thẩm Tông Minh hơi thu lại: "Tuy nói là người cháu từng dùng,
nhưng Minh Đạt không giống với Minh Á, cô ta có thể thành thạo ở một công
ty quảng cáo, không có nghĩa cô ta cũng có thể như cá gặp nước trong một tập
đoàn khổng lồ..."
"Cho nên." Thẩm Loan thấy thế, tiếp lời: "Cháu định để cả hai người bọn họ
giúp đỡ cháu, lấy thừa bù thiếu, hỗ trợ qua lại, ông sẽ không cảm thấy cháu quá
tham lam chứ?"
Đây cũng xem như là biện pháp điều hòa.
Thẩm Tông Minh suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Như vậy thì không thể tốt
hơn."
Sau đó chuyển hướng sang người đàn ông, hạ giọng mở miệng: "Lý Phục, đầu
năm sau cậu trực tiếp tới tập đoàn báo danh."
"Vâng."
...
Bất luận là thư ký hay trợ lý, về công việc đều gần cô nhất, cũng là người dễ
dàng thăm dò thói quen làm việc của cô nhất.
Lúc trước Thẩm Loan lựa chọn Miêu Miêu, nhìn qua giống như thuận miệng
nhắc tới, thật ra đã âm thầm quan sát rất lâu, sau khi suy nghĩ kỹ càng mới đưa
ra quyết định.
Bây giờ tùy tiện sắp xếp cho cô một người đàn ông xa lạ tên "Lý Phục", đi theo
bên mình cùng làm việc, mỗi cái lỗ chân lông trên cơ thể Thẩm Loan đều đang
nói NO.
Nhưng trước mắt còn không thể xé rách mặt với Thẩm Tông Minh, cho nên cô
nhịn.
Trước phải giữ Miêu Miêu lại, còn Lý Phục kia...
Thẩm Loan rất không thích cái vẻ nhã nhặn gần như u ám trên người anh ta,
điều này làm cô nhịn không được nhớ tới Lý Văn Cẩn.
Nếu ông cụ đã quyết tâm cài nằm vùng bên người cô, Thẩm Lan từ chối được
một lần, vậy lần thứ hai, thứ ba thì sao?
Còn không bằng tạm thời giữ Lý Phục này lại, rơi vào tay cô, còn sợ không có
cách xử lý người này sao?
Thẩm Tông Minh muốn không chế cô, cũng phải xem có bản lĩnh này không!
...
Ngày tháng không cần đi học, không cần đi làm, Thẩm Loan vẫn không rảnh
rỗi.
Buổi sáng rời giường đúng giờ, đầu tiên là tập yoga, rồi chạy bộ, sau đó bắt đầu
ăn bữa sáng. Bởi vì có ông cụ nên phải quy củ, bữa sáng cần phải ở chung với
nhau.
Đây cũng là lúc Thẩm Loan không thể nào tránh khỏi việc chắc chắn phải đối
mặt với Dương Lam.
À, còn có thêm một Thẩm Khiêm.
Hai mẹ con này, một người dùng ánh mắt ác độc mịt mờ thỉnh thoảng quan sát
cô, một người trước mặt người khác thì không cho cô một con mắt, phía sau lại
dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nặng nề tìm tòi nghiên cứu cô.
Đối với Dương Lam, Thẩm Loan vẫn chưa để ở trong lòng.
Bởi vì ---
Không cùng một cấp bậc, lời so đo.
Còn với Thẩm Khiêm...
Ánh mắt như vậy làm cho Thẩm Loan có một loại ảo giác bị mổ xẻ, cô là chuột
bạch nhỏ, mà Thẩm Khiêm là nhà nghiên cứu cầm đao.
Anh ta chăm chú, chuyên nghiệp, thậm chí làm cho người ta cảm thấy ảo giác
chân thành, nhưng những thứ này đều không che giấu được lạnh băng và điên
cuối dưới đáy mắt người đàn ông.
Như một bao thuốc nổ, không biết khi nào sẽ bị nhen lửa.
Thẩm Loan suy đoán, mình giành được miếng đất 0019 kia, lại chính thức vào
làm ở tập đoàn Minh Đạt làm lòng anh ta có bất mãn.
Cô đã thu lợi, trong khoảng thời gian ngắn này không muốn trêu chọc thêm
phiền toái gì nữa, cho nên đều cố gắng tránh Thẩm Khiêm.
Nhưng trên bàn ăn sáng, muốn tránh cũng không thể tránh...
"Cô ba muốn ăn gì?" Thấy Thẩm Loan từ ngoài bước vào, người làm nhanh
nhẹn tiến lên đón, nở nụ cười than thiện.
Một người có địa vị thấp ở trong nhà thường là người có thể nhìn rõ tình hình
nhất.
Thẩm Như đi rồi, Thẩm Yên ốm đau trên giường, bây giờ tiểu thư nhà họ Thẩm
cũng chỉ có vị trước mắt này, nghe nói, cô còn có một người bạn trai có quyền
có thế, bây giờ còn thay thế chức vị của cô cả ở công ty, được ông cụ và ông
chủ yêu thích, tương lai còn không biết sẽ còn có may mắn gì..
Tất nhiên phải cẩn thận hầu hạ, nịnh bợ nhiều hơn, sau này ngôi nhà này không
biết ai sẽ làm chủ.
"Salad rau, một quả trứng rán."
"Vâng."
Thẩm Loan đi tới bên cạnh bàn, lần lượt thưa từng người, chào hỏi xong mới
ngồi xuống.
Đúng lúc đối diện với Thẩm Khiêm.
Người đàn ông vừa nhấc mắt, liền có thể thấy khuôn mặt cô.
Có lẽ là mới vừa vận động xong, gò má trắng nõn hiện lên hai tần mây đỏ, trán
hơi ướt mồ hôi, phần tóc ngắn dính lên trên, tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức
sống.
Rất nhanh, người làm đã đưa bữa sáng lên.
Cô im lặng ăn, vẫn là vẻ mặt chuyên chú như cũ, giống như trừ salad trước mắt
thì không nhìn thấy điều gì khác.
"A Khiêm, con ăn thêm quả trứng..." Dương Lam mở miệng, kéo suy nghĩ bay
xa của người đàn ông về.
"Cảm ơn mẹ." Anh ta bình tĩnh thu ánh mắt lại.
Nuốt xuống một miếng cuối cùng, Thẩm Loan thả cái nĩa, nhìn một vòng tìm
khăn giấy.
Giây tiếp theo, phía đối diện đưa qua.
Cô hơi dừng lại một chút, thản nhiên nhận, rút ra một tờ, sau đó trả lại cho
Thẩm Khiêm: "Cảm ơn anh trai."
"Ừ." Giọng nói bình tĩnh.
"Con ăn xong rồi, ông nội, ba, dì, anh, mọi người dùng từ từ."
Nói xong, lập tức đứng dậy, rời nhà ăn, chỉ một lát sau đã truyền đến bước chân
đi lên lầu.
Bên Khải Hàng đã bắt đầu cho nghỉ phép từ một tuần trước.
Trò chơi điện thoại Hồ Tiên cho tới nay đã được sửa chữa hoàn thiện rất mạnh
mẽ, rất nhiều phân đoạn cần nhân công đều đã được chương trình trí tuệ nhân
tạo thay thế, Chu Trì còn nghiên cứu ra một chương trình "Tự động sửa bug", đã
nộp đơn xin cấp bằng sáng chế ở Bắc Hải.
Nhờ hoàn thiện mọi chi tiết, cả đội rốt cuộc không cần phải mệt như con quay
nữa.
Thẩm Loan đặc biệt phê duyệt, cho bọn họ về nhà trước một tuần, tất nhiên
công việc vẫn phải ôm máy tính hoàn thành ở nhà, tiền lương sẽ tính, cuối năm
sẽ phát thưởng.
Nói đến thưởng cuối năm, từ tháng thứ ba khi Hồ Tiên ra mắt, công ty cũng đã
bắt đầu có lợi nhuận.
Thẩm Loan làm bà chủ kiêm cổ đông lớn, trực tiếp lấy hình thức hoa hồng ném
hơn hai triệu cho đoàn đội kỹ thuật ---
Chu Trì làm giám đốc kỹ thuật kiêm phó tổng giám đốc, trong tay còn nắm số
cổ phần lúc đầu Thẩm Loan tặng anh ta, cộng lại được sáu trăm nghìn.
Khang Kiếm và Quế Đông Nam là phó giám đốc, mỗi người ba trăm năm mươi
nghìn.
Năm người còn lại, mỗi người hai trăm năm mươi nghìn.
Tổng cộng hai triệu năm trăm năm mươi nghìn.
Ngày phát tiền, Thẩm Loan không tới hiện trường, nhưng Cổ Thanh và Trương
Dương thì có.
Hai người đặc biệt đổi tiền mặt từ ngân hàng, đựng trong túi du lịch LV cỡ lớn,
dưới sự hộ tống của bảo vệ ngân hàng đi đến công ty, nhìn từ xa xa, giống như
mang theo tiền chuộc đi đàm phán với bọn bắt cóc.
Cảm giác hài hước và khí phách cùng tồn tại.
Khi một chồng lại một chồng tiền đỏ đưa tới trong tay bọn họ, toàn thể đoàn đội
kỹ thuật ngu người.
Chu Trì không cần phải nói, đời này anh ta còn chưa từng thấy nhiều tiền như
vậy, tận mấy chục chồng nhỉ?
Sao lại như giấy ăn thế?
Quế Đông Nam ước lượng "gạch đỏ" trong tay, một chồng chính là một trăm
nghìn, mà anh ta được tận ba chồng rưỡi!
Trong nháy mắt đó, anh ta đột nhiên đỏ cả vành mắt.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta đã dẫn theo một đám anh em tự mình gây dựng sự
nghiệp, lúc khó khăn nhất thậm chí còn không trả nổi tiền mạng. Mãi đến khi
Dịch Hoằng đồng ý góp vốn cho đoàn đội bọn họ, nhưng ngày tháng tốt đẹp
chẳng kéo dài được bao lâu, Dịch Hoằng đóng gói bọn họ rồi đẩy cho người
khác, Chu Trì mạnh mẽ tham gia, dẫn bọn họ dần dần lệch khỏi quỹ đạo ban
đầu, bước lên một con đường vô định.
Đã từng, Quế Đông Nam rất mơ màng, anh ta không biết cuối cùng chính mình
nhượng bộ và thỏa hiệp là đúng hay sai, càng không thể nào đoán được tương
lai của đội này, anh ta như một người mù qua sông bằng cách cảm nhận những
viên đá, tương lai có thể là một đường bằng phẳng, cũng có thể là cát sỏi đâm
chân.
Mãi đến khi Hồ Tiên ra đời, thu hoạch được thành công lớn ở nước ngoài, anh
ta mới không ở trạng thái lơ lửng giữa trời, sợ không cẩn thận một chút liền rơi
xuống vách núi.
Bây giờ, cầm tiền giấy đỏ chói ở trong tay, cảm nhận được sức nặng, anh ta mới
phát hiện tổ đội đã đứng ở một tầm cao mới, đối mặt với một tương lai vô cùng
xán lạn.
Khang Kiếm cũng không nghĩ tới, chính mình có một ngày có thể ôm mấy trăm
nghìn tiền mặt cười như thằng ngốc.
Còn đám người Thường Ba, Nguyên Phi không nhận được số tiền nhiều như
nhóm Chu Trì, nhưng hai trăm năm mươi nghìn đấy, đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Cứ như vậy, trừ Chu Trì ở lại công ty tăng ca đến giao thừa, những người khác
đều cầm tiền mặt vui vẻ về nhà ăn tết.
Nhưng Thẩm Loan vẫn không thể rảnh rổi được.
Đủ loại bảng biểu báo cáo hàng năm bay đến hòm thư cô như bông tuyết, một
số cần ký tên, một số cần xem kỹ.
Buổi sáng đã trôi qua trong nháy mắt.
Bữa trưa ông cụ và Thẩm Xuân Giang đều không có nhà, chỉ có ba người Thẩm
Khiêm, Thẩm Loan, Dương Lam nhìn nhau không nói gì.
"No rồi." Ăn hai miếng trượng trưng, Dương Lam buông đũa rời đi.
Tất cả bất mãn với Thẩm Loan đều viết ở trên mặt, bây giờ ngay cả che giấu
cũng lười, đối địch trắng trợn.
Từ đó, phòng ăn lớn như vậy cũng chỉ còn hai người.
Thẩm Khiêm cúi đầu ăn cơm, Thẩm Loan di chuyển đũa gắp đồ ăn.
Không hề chịu ảnh hưởng.
"Cảm giác tới tập đoàn làm việc như thế nào?" Người đàn ông bỗng nhiên mở
miệng.
"Tạm được." Giọng nói Thẩm Loan bình thản.
"Em thích ứng nhanh hơn anh tưởng tượng."
Người phụ nữ nở nụ cười: "Đây xem như là khen ngợi?"
"Em có thể nghĩ như vậy."
Thẩm Loan: "... Ồ."
Không nói nhiều nữa, im lặng ăn cơm.
"No rồi." Thẩm Loan buông chén đũa, đứng dậy rời đi.
"Đứng lại."
Cô xoay người quay đầu lại: "Còn có việc sao?"
"Miếng đất kia là lấy quan hệ của Quyền Hãn Đình mới giành được, có đúng
không?" Người đàn ông buông đôi đũa, lấy một cái khăn giấy, tao nhã lau mỗi
ngón tay.
"Liên quan gì đến anh?"
Thẩm Khiêm đứng dậy, đi đến trước mặt ôo, đôi mắt đen nhánh tối tăm nhìn cô
chăm chú như nhìn con mồi: "Em đã từng không chút do dự từ chối giúp đỡ của
anh, bây giờ lại yên tâm thoải mái hưởng thụ thứ Quyền Hãn Đình bỏ ra, như
thế nào, em cảm thấy anh ta có thể làm được, anh thì không thể?"
"Đúng vậy. Nếu anh có thể giành được miếng đất 0019 kia, thì sao lại đến phiên
em lộ mặt?"
Thẩm Khiêm không có cách nào moi đất từ trong tay Từ Kính Sinh ra, nhưng
Thẩm Loan thì có thể, hoặc là nói Quyền Hãn Đình có thể.
Đây là sự thật!
Thẩm Khiêm: "Trên đời này miếng đất phù hợp với yêu cầu của quảng trường
Thạch Tuyền Loan, không chỉ có miếng 0019!"
Thẩm Loan: "Nhưng đó là lựa chọn tốt nhất."
Người đàn ông không còn lời nào để nói.
Cũng không thể phản bác.
"Anh, em nói rồi, chỉ cần em muốn thì nhất định có thể làm được."
"Dựa vào đàn ông sao?" Trên khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Khiêm hiện lên ý
cười châm chọc sắc bén.
"Vậy cũng là dựa vào người đàn ông của mình."
Người đàn ông của mình...
Hay cho một câu, người đàn ông của mình!
Tay Thẩm Khiêm nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, anh ta lại giống
như không biết đau.
Một đôi mắt đen nhìn Thẩm Loan chằm chằm, giống như muốn xem thấu linh
hồn của cô...