Tống Càn nghe xong, tức giận đến dậm chân, mắng ba tiếng: "Người phụ nữ
ngốc."
Ngụy Uyển Ương không dao động, cố chấp hỏi anh ta lý do.
Cuối cùng, người đàn ông thỏa hiệp: "Cô cho rằng Thẩm Loan không biết họ
Âu kia là cái loại gì sao?"
"Có ý gì?"
"Ý là, cô ta rõ ràng biết cô và Âu Chí Đông không hợp mặt, lại cố tình đặt mấy
người ở chung một chỗ làm đồng nghiệp, vì sao?"
Tống Càn không cần cô ta trở lời, tự mình nói ra đáp án: "Bởi vì, cần phải thế.
Cô và Âu Chí Đông càng không hợp nhau, công ty sẽ càng vững chắc. Bây giờ
cục diện còn đang dừng ở việc gió đông thổi bay gió tây, hoặc là gió tây áp đảo
gió đông. Chờ sau khi đôi cánh của cô lớn hơn, quyền lực trong tay Âu Chí
Đông bị phân chia, giữa các người sẽ hiện ra một loại trạng thái cố định, tiến
vào thời kỳ phát triển ổn định. Nói đơn giản chút, chính là anh ta không chạm
vào cô được, cô cũng không làm anh ta ngã xuống được."
"Ở một mức độ nào đó, hai người các cô giám sát lẫn nhau, hạn chế lẫn nhau.
Đây mới là cục diện Thẩm Loan muốn thấy nhất."
Thuật đế vương, nằm ở đạo chế hành.
Thẩm Loan không muốn nhìn Âu Chí Đông kiêu ngạo phách lối, muốn làm gi
thì làm đối với minh tinh nghệ sĩ của công ty, cũng không muốn một Ngụy
Uyển Ương lớn mạnh, tập trung quyền lực.
Tống Càn cười lạnh: "Nếu bây giờ cô chạy tới nói với cô ta, cô không ưa Âu
Chí Đông, Âu Chí Đông nhằm vào cô khắp nơi, tốt nhất là đuổi đánh anh ta gì
gì đó, tin hay không Thẩm Loan không chỉ không đồng ý, ấn tượng với cô cũng
giảm đi rất nhiều, thậm chí lòng sinh đề phòng."
Ngụy Uyển Ương nghe được một nửa, đã là hãi hùng khiếp vía, nghe xong càng
là chịu đủ đả kích.
Cô ta cho rằng Thẩm Loan tin tưởng cô ta mới có thể giao Phi Dương cho cô ta
xử lý, thì ra chỉ là một bên mình tình nguyện, người ta đã sớm chuẩn bị phía
sau...
Tuy rằng có thể lý giải, nhưng Ngụy Uyển Ương vẫn cảm thấy chính mình đã
chịu tổn thương.
Trong lòng rất hụt hẫng...
Tống Càn nhìn chút cảm xúc này của cô ta trong mắt, không những không có
mở miệng an ủi, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, đả kích hết sức.
"Thẩm Loan làm người đứng đầu sau màn của Phi Dương, thân phận đầu tiên
của cô ta là thương nhân, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, lợi ích là
trên hết, tiếp theo các cô mới là bạn bè. Tín nhiệm là một chuyện, nhưng quản
lý công ty lại là một chuyện khác, không thể nhập làm một được."
Ngụy Uyển Ương giương mắ sâu kínt: "Cho nên đổi lại là anh, cũng sẽ làm như
vậy?"
"Không, tôi sẽ làm càng tốt hơn cả Thẩm Loan."
"?"
"Hai bên đánh cờ còn chưa đủ, kia và đây, lợi ích liên quan còn tương đối đơn
giản, rất dễ đạt được hòa giải, sau đó cấu kết với nhau làm việc xấu. Nếu là tôi,
sẽ đỡ thêm một người đi lên, hình thành thế chân vạc ba chân. Vậy lợi ích liên
quan càng rọng hơn, nếu muốn phối hợp hoàn mỹ, hầu như không có khả năng."
Ngụy Uyển Ương cười lạnh: "Khó trách đều nói thương nhân coi trọng lợi ích."
Tống Càn cũng không phản bác, bởi vì đây là sự thật, anh ta cần phải thừa nhận.
"Nếu cô ngồi lên vị trí này, có chút thứ vẫn phải học làm quen từ từ, dù cô
không thích, không đồng ý, cũng phải làm. Thẩm Loan không phải là người
nhân từ nương nay, cô ta đẩy cô đến vị trí này, chứng minh cô ta tán thành thực
lực của cô, tuyệt đối không phải vì đồng tình, hay là những nguyên nhân khác.
Nếu cô không nghĩ ra điểm này, dùng thái độ cư xử với bạn bè để đối phó với
cô ta, tin tôi, rất nhanh cô sẽ ngã khỏi vị trí bây giờ."
"Xem ra, anh rất hiểu Thẩm Loan?" Lạnh lẽo sâu xa.
Tống Càn mỉm cười: "Bởi vì chúng tôi là cùng một loại người, đều là nhà tư
bản ăn thịt người không nhả xương."
Từ đó về sau, Ngụy Uyển Ương xem kỹ quan hệ của mình với Thẩm Loan một
lần nữa, mới có thái độ đối đáp thong dong khéo léo như bây giờ.
Hiển nhiên, Thẩm Loan cũng hài lòng.
"Tiếp tục nỗ lực, tôi rất coi trọng cô. Thời gian không còn sớm, tôi đi trước."
"Chờ một chút." Ngụy Uyển Ương gọi co lại, lấy thứ gì đó trong ngăn kéo ra,
đưa tới.
Thẩm Loan nhướng mày: "Thiệp cưới?"
"Ừ, cuối tuần sau, hôn lễ của tôi với Tống Càn, mời cô tới tham gia."