Mục lục
Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Để thỏa mãn cùng lúc hai điều kiện này cũng rất là khó.

Đầu tiên, dự đoán được thiên tai đã rất huyền huyễn.

Thứ hai, Thẩm Khiêm không nghĩ tới sẽ có người có thể đối với mình quen thuộc như vậy, loại cảm giác này, giống như nhìn thấy một bản thân khác vậy.

Dịch Hoằng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Lời này của Thẩm tổng, tôi nghe sao không hiểu cho lắm? Cao nhân nhảy ra từ đâu ra?”

“Dịch tổng kín miệng như bưng, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao ông cũng phải dựa vào người kia, nên đúng là phải đối xử mềm mỏng với người ta. Như vậy, đối phương mới hết lòng ra sức bày mưu tính kế cho ông được, vậy nên, ông mới không tiện bán đứng người ta.” Thẩm Khiêm bình tĩnh nói.

Ánh mắt Dịch Hoằng khẽ động, cũng không nói chuyện nữa.
Cho dù nhận hay không nhận, Thẩm Khiêm đều sẽ mượn đề tài mà phát huy, còn không bằng trực tiếp ngậm miệng lại.

Thẩm Khiêm cười khẽ, cũng không dây dưa nữa: “Hôm nay tôi mời Dịch tổng tới đây, một là vì cởi bỏ những thắc mắc trong lòng, hai là muốn ở trước mặt ông nói câu chúc mừng.”

“Chúc mừng vì điều gì?”

“Thứ nhất, chúc mừng ông thành công vượt qua những tổn thất do lô đất số 7 gây ra; Thứ hai là, chúc mừng ông chiếm được quyền phát triển của biệt thự Lang Hoàn. Còn thứ ba là, chúc mừng ông lại mất đi một đối thủ mạnh ở Bắc Hải.”

Cậu ta lại nói đúng rồi, Hồng Vận đã phá sản và thanh lý, còn Thiên Thủy tổn thất thảm trọng, lần này ông đã nhỏ được hai cái gai trong mắt.

Dịch Hoằng quả thật trong lòng âm thầm vui vẻ một phen, trên mặt lại làm như chả sao cả, “Thẩm tổng đúng là rộng lượng, quả thật đúng là khiến người khác kính nể.”
“Ồ, đúng rồi, tôi đây còn có một câu, làm phiền Dịch tổng giúp tôi chuyển lời, người phá hoại cuối cùng cũng sẽ phải trả giá đắt.” Người đàn ông mỉm cười, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Dịch Hoằng muốn nói ‘được’, nhưng cũng không thể nói ‘được’, nên đứng dậy rời đi.

Thẩm Khiêm nhìn theo bóng lưng ông ta đi xa, ánh mắt lúc sáng lúc tối, thật lâu sau, anh ta mới khẽ cười nhạo một tiếng, sau đó trong phòng họp trống trải vang vẳng tiếng nói của anh ta, “Ngược lại tôi muốn nhìn xem, rốt cuộc người đó là thần thánh phương nào.”

Dịch Hoằng ra khỏi cửa, dặn dò tài xế: “Về công ty trước.”

Trên mặt ông ta ngưng kết một tầng băng lạnh lẽo, không còn thoải mái khi đến nữa.

Nửa tiếng sau, văn phòng chủ tịch tập đoàn Hằng Dịch.

Dịch Hoằng khóa cửa lại, trước tiên lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Gọi lần đầu, không ai trả lời.

Gọi lần thứ hai, tiếng thở dài vô tận nhưng lại rất kiên nhẫn.

“Nghe điện thoại đi mà.” Dịch Hoằng nắm chặt nắm tay, ở bàn làm việc đi tới đi lui, “Cuối cùng cũng nhận a.”

Rốt cuộc, vào lần thứ năm cũng nghe được chữ “Alo” từ giọng điệu loli đáng yêu.

“Tạ ơn trời đất, Vạn tiên sinh, ngài cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi, vừa nãy tôi đã đi gặp Thẩm Khiêm, cậu ta nhờ tôi chuyển lời cho ngài.”

“Chờ một chút, ông nói cuối cùng tôi cũng nghe điện thoại là có ý gì?”

Dịch Hoằng dừng một chút: “Lúc nãy, tôi gọi bốn lần, đều không có ai bắt máy, lúc này mới có người nghe.”

“Không có, điện thoại của tôi không đổ chuông.”

“Sao, làm sao lại như vậy được?” Dịch Hoằng hai mắt ngẩn người.

“Hỏng rồi.” Thẩm Loan cắn răng, hít sâu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất dặn dò: “Kể từ bây giờ trở đi, xóa số điện thoại của tôi, đừng cố gắng liên lạc với tôi nữa, nếu có việc, tôi sẽ chủ động gọi cho ông.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp máy.

Dịch Hoằng nghe ra trong giọng nói của đối phương rất gấp gáp, không dám chậm trễ, nên nhanh chóng làm theo.

..........

“Làm sao, tra được chưa.”

“Xin lỗi Thẩm tổng, đối phương cúp máy quá nhanh, nên tôi chỉ có thể xác định được số điện thoại kia thuộc khu vực Ninh Thành, còn vị trí cụ thể thì tôi không có cách nào xác định được.” Người đàn ông cúi đầu, giọng điệu nặng nề.

Anh ta cũng không ngờ tới, đối phương lại cảnh giác như vậy, còn chưa tới bốn mươi giây đã trực tiếp cúp máy.

Chỉ cần cho anh ta thêm hai mươi giây nữa, chắc chắn sẽ không phải là kết quả như này.

Đáng giận!


Thẩm Khiêm cười lạnh, quả nhiên là Ninh Thành bên kia có quỷ, “Có lấy được số điện thoại di động hoàn chỉnh của đối phương hay không?”

“Không. Đối phương tiến hành cài đặt mã hóa, tất cả đối tượng gọi điện thoại đều bị ẩn bốn chữ số ở giữa, người nhận được điện thoại cũng chỉ có thể dùng gọi lại để liên lạc.”

Thẩm Khiêm mi tâm đột nhiên căng thẳng: “Ý của cậu là, đối phương cũng sử dụng lực lượng hacker?”

Người đàn ông kia gật đầu.

“So với trình độ của cậu thì sao?”

“........ Cao hơn.”

Cùng lúc đó, phố Đồng Thau.

Thẩm Loan xuống xe, đi thẳng đến tòa nhà chung cư.

Rầm rầm rầm!

“Ai đó? Gõ cửa lớn tiếng như vậy...”

Bên trong truyền đến giọng nói lười biếng của thiếu niên.

“Tôi.”

Rất nhanh, cửa mở ra, Thẩm Loan lắc mình vào trong.

“Tại sao cô lại đến đây vào giờ này?”

“Đừng nhiều lời, anh mau xem xem điện thoại này có vấn đề gì không?”

Chu Trì thấy vẻ mặt cô căng thẳng, cũng không khỏi lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi Dịch Hoằng gọi điện thoại cho tôi, tổng cộng gọi năm lần, bốn lần đầu đều là không có người bắt máy, nhưng tôi rất chắc chắn, điện thoại di động chỉ vang lên một lần. Ta nghi ngờ, có người muốn thông qua Dịch Hoằng, thuận tiện tra tôi ra.”

Nếu Thẩm Khiêm đã dám cấy virus duch vào trong điện thoại di động mà anh ta đưa cho cô, vậy cũng không khó để mà đảm bảo anh ta sẽ không dùng thủ đoạn công nghệ cao tương tự để điều tra ra “người thần bí” sau lưng Dịch Hoằng.


Vậy nên, cô thà rằng gϊếŧ nhầm, còn hơn bỏ sót, nên cô mới trực tiếp bảo Dịch Hoằng cắt đứt liên lạc.

Sự thật chứng minh, nỗi lo lắng của Thẩm Loan cũng không phải là dư thừa, “Đối phương đầu tiên là lợi dụng Dịch Hoằng gọi ra khoảng cách bốn lần, sau đó xâm nhập vào mạng không dây của tập đoàn Hằng Dịch, sau đó bên đấy lại thông qua mạng không dây, cấy vi rút Trojan vào điện thoại di động của Dịch Hoằng. May mắn là, cô cúp máy nhanh, nếu không đối phương đã có thể khóa vị trí cụ thể của cô thông qua chương trình có virus này rồi.”

Tâm tư kín đáo, thủ đoạn mờ ám.

Nếu như Chu Trì không phải là người trong nghề, thì chắc chắn là Thẩm Loan ngay cả bị lộ như thế nào cũng không biết.

Thẩm Khiêm, anh đúng thật là hao tâm tổn trí mà.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Chu Trì nắm lấy gáy, “Anh ta làm sao biết được Dịch Hoằng nhất định sẽ gọi lại cho cô?”

Bởi vì virus Trojan là thông qua mạng LAN không dây cấy ghép vào, cho nên chỉ có thể hoàn thành theo dõi định vị và cơ hội chỉ có một lần. Nếu như sau khi virus cấy ghép virus vào điện thoại của Dịch Hoằng, mà cuộc gọi đầu tiên mà ông ta gọi lại là người khác, vậy mấy chuyện kế tiếp đều sẽ không tồn tại.

Nói cách khác, đối phương đã tính toán chính xác thời gian, chắc chắn Dịch Hoằng sẽ gọi điện cho Thẩm Loan vào lúc đó, nên anh ta mới bắt đầu hành động.

Thẩm Loan cười mỉa: “Dịch Hoằng nói ở trong điện thoại, ông ta vừa mới tới gặp Thẩm Khiêm, chắc là hai người nói chuyện gì đó, Dịch Hoằng là người thiếu kiên nhẫn, ông ta chắc là muốn gọi điện thoại qua đây báo tin, nhưng bản thân lại không nghĩ tới mình lại bị lợi dụng.”

Chu Trì nhịn không được chậc một tiếng: “Tâm cơ của người này cũng đủ sâu.” Mỗi một bước, đều tính toán kĩ, chờ con mồi nhảy xuống bẫy.

..........

Trời đã về đêm, Thẩm Khiêm mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ kiểu Pháp.

Người đứng sau Dịch Hoằng đang ở Ninh Thành, việc này nói lên điều gì?

Ha...

Anh ta vậy mà lại không biết mình từ lúc nào có “cao thủ” ở bên cạnh, che giấu lại hoàn hảo như vậy.

Thẩm Như à?

Không, em ấy không có khả năng đó.

Tống Lẫm?

Anh ta cũng không có lý do gì để làm như vậy cả.

Thẩm Xuân Giang hoặc Thẩm Tông Minh?

Một người là cha, một người là ông nội, đúng là đủ quen thuộc với anh ta, nhưng phá hoại hạng mục du lịch Bắc Hải thì có lợi ích gì với bọn họ?

“Mày, rốt cuộc là ai?” Thẩm Khiêm thấp giọng nói.

Không biết vì sao, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một khuôn mặt ngây thơ.

Thẩm Loan.....

- - - - - ngoài lề - - - - -

Câu trả lời của chương trước là C nha.

Chắc chắn các bạn muốn hỏi, tại sao anh ta lại nghi ngờ Loan Loan, người mà từ trước đến nay vẫn chưa lộ ra bất kỳ sơ hở nào?

Vậy nên, câu hỏi hôm nay sẽ là ở đây:

Câu hỏi chương 52: Tại sao Thẩm Khiêm lại nghi ngờ Loan Loan trong khi anh ta có nhiều sự lựa chọn hơn?

A, Vì số điện thoại kia đến từ khu vực Ninh Thành;

B, Là trực giác của đàn ông;

C, Bởi vì, trước khi cô ấy đến Thẩm gia thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi cô ấy đến Thẩm gia thì có rất nhiều chuyện đã xảy ra;

D, Con cá kia muốn anh ta nghi ngờ, nhưng tác giả quá tuyệt vời.

Nhớ trả lời trong phần comment nhé

Chương càng ngày càng dài haiz.......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK