Khoảnh khắc ánh mắt anh ta nhìn thấy Thẩm Như, lông mày cũng đột nhiên
nhăn lại.
Thẩm Như tự mình bước tới trước mặt anh ta, môi đỏ nhẹ cong, kinh diễm động
lòng người: "Chào anh, tôi là giám đốc phụ trách dự án này Thẩm Như, ngưỡng
mộ đại danh tổng giám đốc Từ từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy người
thật, rất vui được gặp anh."
Yểu điệu duỗi bàn tay trắng muốt tới trước mặt anh ta, cảnh đẹp ý vui.
Đáng tiếc, Từ Kính Sinh cũng không thuận thế bắt tay lại, thậm chí không thèm
nhìn một cái, lại còn đứng dậy, xoay người đứng yên, như vậy, anh ta và Thẩm
Như mặt đối mặt, hơn nữa cao hơn nhiều.
Ánh mắt nghiêm túc nhìn từ trên xuống được bao bọc bởi vẻ uy nghiêm không
thể giải thích được, khí thế quanh thân tràn đầy hào quang, hình thành một áp
lực vô hình.
Tay của người phụ nữ cứ cứng ngắc như vậy trên không trung, bí ẩn xấu hổ.
"Thẩm Như? Giám đốc phụ trách dự án?" Không có lời chào hỏi dư thừa, càng
không có chút tươi cười, Từ Kính Sinh cứng ngắc nói.
"Đúng vậy." Nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt thật tốt, Thẩm Như miễn cưỡng
duy trì độ cung khóe miệng.
"Nhưng sao tôi lại nhớ rằng, giám đốc phụ trách dự án này là Thẩm Loan? Lần
trước liên hệ với tôi cũng là cô ấy."
"Bởi vì sự thay đổi nhân sự bên trong tập đoàn, hiện tại cô ấy đã không còn đảm
nhiệm vị trí trong dự án này, tôi sẽ thay thế cô ấy phụ trách tất cả công việc
trước kia, đương nhiên, cũng bao gồm cả việc liên kết với ngài."
"Vậy sao?" Người đàn ông nhướng mày, dáng vẻ tùy ý hỏi: "Vậy cô ấy được
chuyển đến bộ phận nào?"
Khi Thẩm Như nghe thấy Từ Kính Sinh nhắc tới Thẩm Loan, trong lòng bỗng
nhiên trầm xuống, khống chế sự chán ghét và bực bội đang dâng trào, cô kiên
nhẫn giải thích, lại không nghĩ rằng Từ Kính Sinh không chịu bỏ qua.
Thẩm Loan tốt đến vậy sao?
Đầu tiên là Quyền Hãn Đình, lại có Từ Kính Sinh, mấy người đàn ông này có
phải mắt đều mù hay không?
"Cô ấy từ chức." Thẩm Như nở nụ cười, giọng nói lạnh lùng.
Từ Kính Sinh lại hoàn toàn không để ý đến cảm xúc nhỏ của cô, thẳng thắn nói:
"Chậc, Minh Đạt lại bỏ được một nhân tài như vậy, xem ra, mắt nhìn người
cũng chỉ có thế..."
Bởi vì một Thẩm Loan, mà phủ định toàn bộ Minh Đạt, tâm trạng Thẩm Như
vốn buồn bực lại càng u ám hơn.
Trong lời nói không khỏi sắc bén hơn: "Lời nói này của tổng giám đốc Từ có
phải không được ổn cho lắm?"
"Không ổn chỗ nào?"
"Thẩm Loan chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, việc cô ấy đi cũng không ảnh
hưởng gì tới giá trị của công ty."
"Một công ty không giữ chân được nhân tài nhất định sẽ không lâu dài."
"Làm sao ngài biết Thẩm Loan là nhân tài, mà không phải chỉ là kẻ bình
thường?"
Từ Kính Sinh: "Tôi có mắt."
"Nhìn thấy không nhất định là thật."
"Cô đang nghi ngờ năng lực phán đoán của tôi?"
"Tôi chỉ đang đính chính lại câu nói của ngài."
"Rõ ràng cô không thành công trong việc thuyết phục tôi."
Thẩm Như nghẹn giọng.
Từ Kính Sinh bình tĩnh xua tay: "Ngày hôm nay không tốt, cũng không đúng
người, hôm nào lại đến ký tên, cô đi được rồi."
Thư ký xin lỗi nhân viên công tác chờ lâu ngày thay anh ta, rồi sau đó bước
nhanh đuổi theo.
Thẩm Như sững sờ tại chỗ, lúc lâu sau mới phản ứng lại, Từ Kính Sinh đây là
lật lọng, không có ý định ký tên chuyển nhượng quyền sử dụng đất đai.
Tuy rằng Minh Đạt đã bắt đầu khởi công miếng đất kia, nhưng nếu Cục quản lý
và giám sát tài sản nhà nước không kịp thời sang tên đổi chủ quyền sử dụng đất,
như vậy cuối cùng thành danh không chính ngôn không thuận.
Một khi Cạnh Lâm phá vỡ hợp đồng, tất cả nỗ lực lúc trước của Minh Đạt, bao
gồm bộ phận đã thiết lập ở quảng trường vịnh Thạch Tuyền, đều sẽ bị mất.
Trong đó, rủi ro rất lớn, chậm một giây, đều tồn tại biến số, Từ Kính Sinh lại nói
đi là đi.
Thẩm Như đột nhiên hiểu được ý nghĩa cuối cùng của lần gặp mặt ký tên này là
gì ——
"Tổng giám đốc Từ xin dừng bước!"
Cô đuổi theo, bởi vì bước quá vội vàng, gót giày lại cao, thiếu chút nữa té ngã,
may nhờ thư ký của Từ Kính Sinh thuận tay đỡ lấy.
"Cẩn thận."
Thẩm Như cũng không thèm nhìn anh ta một cái, đừng nói đến cảm ơn, lập tức
nhìn về phía Từ Kính Sinh: "Ý của ngài là gì?"
"Nghe không hiểu?" Người đàn ông nhướng mày, vẻ mặt không chút để ý: "Vậy
để tôi nói lại lần nữa, hôm nay không ký."
"Tuy rằng đây là quyền tự do của ngài, nhưng nếu đã thỏa thuận tốt, dù tạm thời
đổi ý, cũng phải có cái lý do chứ?"
"Tôi nói rồi ——không đúng người."
Ánh mắt Thẩm Như tối sầm lại, vẻ mặt lạnh lùng: "Bởi vì Thẩm Loan?"
"Lúc trước người nói chuyện hợp tác với tôi chính là cô ấy, ký hợp đồng cũng là
cô ấy, đương nhiên một bước cuối cùng này cũng phải là cô ấy mới được." Từ
Kính Sinh nói thẳng không cố kỵ, không để lại cho Thẩm Như một chút mặt
mũi.
"Tôi cần phải nhắc nhở ngài, Thẩm Loan chỉ là đại diện cho tập đoàn bàn bạc
với ngài, mà đối tượng hợp tác chính thức với Cạnh Lâm không phải Thẩm
Loan, mà là Minh Đạt!"
"Nếu cô nói rõ ràng như vậy, tôi cũng không ngại nói hẳn ra. Lúc trước nếu
không phải Thẩm Loan giải quyết chuyện đó, tôi nghĩ tôi sẽ không tính đến
chuyện hợp tác cùng Minh Đạt."
Thẩm Như lần nữa bị nghẹn giọng, sự ghen ghét trong lòng giống như cỏ dại
điên cuồng mọc lên.
Người phụ nữ đó có tài đức gì?
Chỉ trách những người đàn ông mù quáng này!
Nụ cười trên mặt Thẩm Như cuối cùng biến mất sạch sẽ: "Cho nên, ngài định
phá vỡ hợp đồng? Nếu đúng như vậy, bất động sản Cảnh Lâm sẽ phải chi trả
một số tiền vi phạm hợp đồng lớn."
"Vi phạm?" Từ Kính Sinh cười như không cười mà nhìn cô một cái: "Cô chắc
chứ?"
Thẩm Như nhíu mày: "Đơn phương chấm dứt hợp đồng, chẳng lẽ không nên?"
Người đàn ông lắc lắc đầu, mắt lộ ra vẻ tiếc nuối, tuy rằng không có ý tứ chế
nhạo hay cười nhạo nào, lại khiến cho người ta xấu hổ quẫn bách không lý do.
Anh nói, "Giám đốc Thẩm vẫn nên trở về đọc kỹ lại quy tắc trong hợp đồng rồi
lại đến truy cứu xem rốt cuộc là ai chịu trách nhiệm cho việc vi phạm hợp đồng
đi."
Nói xong, nghênh ngang mà đi.
Thẩm Như sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, trong lòng đột
nhiên có dự cảm không tốt.
"Mau, trở về công ty!"
Mà Từ Kính Sinh ngồi vào trong xe việc đầu tiên là lấy điện thoại ra, gọi cho
Thẩm Loan ——
"Tổng giám đốc Từ?"
"Đã lâu không gặp, nghe nói cô từ chức?"
"Công việc quá mệt mỏi, làm việc kết hợp nghỉ ngơi."
Người đàn ông cười lạnh: "Thôi đi, bị tát chính là bị tát, tá ma giết lừa mà thôi,
đâu ra nhiều cách nói đường hoàng như vậy?"
Thẩm Loan lại nói: "Uyển chuyển cũng là nghệ thuật, hiển nhiên anh không
hiểu."
Nghe thấy giọng điệu không những không có xấu hổ hay quẫn bách, ngược lại
còn giảng đạo cho anh ta.
Từ Kính Sinh cầm điện thoại nhìn phía ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy vẻ mặt mỉm
cười phản chiếu trên cửa sổ xe.
"Xem ra, cô đã sớm có dự tính."
Nếu không cũng sẽ không bình tĩnh như thế này.
Giọng điệu của Thẩm Loan nhẹ nhàng, không khó để hình dung ra vẻ mặt lười
biếng mà thích ý của cô lúc này: "Tôi chỉ là lo trước khỏi hoạ, không nghĩ tới
thật sự có ích."
Từ Kính Sinh cũng chỉ nghe mà thôi, kẻ ngốc mới tin là thật.
Nếu không phải đi một bước, xem ba bước, cô ấy có thể thêm một điều kiện
như vậy trên hợp đồng sao?
"...Bội phục."
Ngoại trừ hai chữ này, Từ Kính Sinh không thể nghĩ ra được từ gì có thể dùng
để diễn tả cảm xúc của mình đối với Thẩm Loan.
Người phụ nữ này giảo hoạt như cáo, người bình thường thật sự không thể trêu
vào!
Thẩm Như cho rằng cô ta ngồi lên vị trí giám đốc dự án là có thể thuận lợi tiếp
nhận dự án Thạch Tuyền?
Thật ngây thơ!
Trước đó Thẩm Loan đã sớm hoàn thành nhiệm vụ chỉ vì giờ phút này.
Về phần không đề cập đến nó cho đến bây giờ, cộng thêm náo loạn từ màn kịch
từ chức, thử nghĩ -
Còn gì đau hơn so với việc ngã xuống từ chỗ cao?
Sự rút lui và thỏa hiệp của Thẩm Loan tình cờ trợ giúp Thẩm Như lên tới đỉnh
cao.
Cao, thật sự là cao!
Nhưng tàn nhẫn, cũng thực sự đủ tàn nhẫn!
......
Lại nói chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Như trở lại công ty, chính là gọi người đi
tìm hợp đồng.
Rất nhanh sau đó, một bản sao được đưa tới tay cô.
Nửa giờ sau ——
Lạch cạch!
Buông lỏng sức lực, những trang giấy chưa được đóng lại bay tán loạn bốn phía,
hầu hết rơi xuống đất.
Trong đó có một tờ viết rõ ba điều kiện cần thiết để hợp đồng có hiệu lực, một
trong số đó là trong lúc hợp tác, hai bên kết nối, giao tiếp, thương lượng, cùng
với hoàn tất các thủ tục cuối cùng, đặt bút ký tên, tất cả đều phải có chữ kí của
Thẩm Loan, nếu không hợp đồng coi như không có hiệu lực!
Giấy trắng mực đen, giống như sét đánh giữa trời quang.
Sắc mặt Thẩm Như tái nhợt như giấy.