Thẩm Loan ngồi trong quán cà phê ngoài trời, vừa xem tài liệu vừa hóng gió.
Trên bãi cỏ, Tán Tán đang dắt con Samoyed đi dạo.
Thẩm Loan cũng chưa đặt tên cho con chó này, bởi vì không phải là của mình.
Nhưng Lệ Hiểu Đàm há mồm là cứ kêu "Bạch mỹ nhân".
Một con chó có màu lông như tuyết, đôi mắt hai mí đen nhánh, lại còn đeo kính
áp tròng, hẳn cũng là "Người đẹp của loài chó" nhỉ?
Đã năm sáu ngày rồi mà chủ của nó vẫn chưa tìm tới.
Hoặc là vẫn chưa phát hiện chó nhà mình đi lạc, cũng có thể là không muốn.
Thẩm Loan để bác sĩ thú y tới kiểm tra toàn thân cho nó,sau khi xác định không
mang theo virus hay bệnh gì khác mới nói vệ sĩ đưa đi cửa hàng làm đẹp cho
chó tắm rửa, rồi mới dám để Tán Tán chơi với nó.
"Bạch mỹ nhân" này cũng dịu ngoan, tuy rằng hoạt bát, nhưng không bướng
bỉnh, cũng không tùy tiện cắn người.
Thẩm Loan cũng cho phép nó đi bộ dưới mí mắt mình.
Tam Tử đi vào từ của chính, xuyên qua mặt cỏ sau đó đi đến trước mặt Thẩm
Loan.
"Dòng chính nhà họ Thẩm phái người điều tra cái chết của Thẩm Xuân Hòa."
"Ồ?Điều tra đến đâu rồi?"
"Đến biệt thự điều tra video giám sát, trước mắt vẫn chưa tiến hành giải phẫu thi
thế, nhưng tôi đoán bọn họ đã nghi ngờ là trúng độc. Muốn tôi..."
Thẩm Loan xua tay: "Nói người chúng ta rút lui đi."
"Nhưng nếu nhà họ Thẩm tiếp tục điều tra..."
"Sẽ không điều tra nữa đâu." Thẩm Loan cắt ngang anh ta.
Tam Tử không hỏi vì sao, dù sao Thẩm Loan nói cũng sẽ không sai.
"Đất thì sao?"
Tam Tử: "Cơ quan có liên quan thu hồi rồi."
"Nói Nhị Tử hỏi thăm một chút xem thời gian bán đấu giá là khi nào, nếu sang
năm thì nói phía anh ta vận tác một chút, cố gắng kết toán tài chính trước cuối
năm."
"Vâng."
Tam Tử nhận lệnh đi sắp xếp mọi chuyện.
"Tán Tán, lại đây nào." Thẩm Loan gọi con trai.
Nhóc con nghe vậy thì túm dây dắt chó đến bên Thẩm Loan, Samoyed không hề
cựa quậy đi theo phía sau, thở hổn hển lè lưỡi phấn hồng của mình.
"Quay lưng nào." Thẩm Loan nói cậu bé đưa lưng về phía mình.
Tán Tán làm theo.
Tay Thẩm Loan vói vào vạt áo cậu bé sờ soạng một chút, thấy có mồ hôi.
Sau đó cầm khăn lông khô một bên, trải thẳng rồi lót trên lưng cậu bé.
Cả quá trình Tán Tán rất phối hợp.
Sau khi lau xong, Thẩm Loan nói cậu bé đi rửa tay.
Ngay từ đầu hai mẹ con đã nói xong xuôi cả rồi, có thể chơi với chó những nửa
tiếng phải rửa tay một lần.
Lúc Tán tán đi vào rửa tay, tất nhiên dây dắt chó giao vào trong tay Thẩm Loan
rồi.
Cũng không biết chủ của Samoyed này nuôi thế nào mà thấy ai cũng thân, lúc
này lảo đảo vòng quanh bên chân Thẩm Loan, lông dài màu trắng đảo qua mắt
cá chân làm hơi ngứa...
Thẩm Loan thu chân lại, con chó này không dừng lại mà còn cọ lợi hại hơn.
Tựa như một viên thịt béo ú màu trắng, cứ nhảy nhảy nhót nhót, QQ đạn đạn.
Cuối cùng còn dùng miệng chó liếm cẳng chân cô.
Thẩm Loan giật giật khoé miệng, thuận tay xoa một cái trên đầu chó màu trắng
tròn tròn kai, hy vọng có thể tạm thời trấn an sinh vật đang xao động này.
Nhưng cục bột trắng lại cho rằng Thẩm Loan muốn chơi đùa cùng nó, nhảy
càng hưng phấn hơn.
Thẩm Loan: "..."
Trên đỉnh núi bên cạnh, trên tầng cao nhất của biệt thự số 1, Quyền Hãn Đình
đứng đón gió,trên tay cầm kính viễn vọng với bội số cao nhất nhìn hết cảnh
tượng này, trong lòng... Có chút chua.
Đường đường là Lục gia mà lại ghen ghét với một con chó?!
Tuy rằng chỉ có một tí xíu, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Phòng khách.
Lục Thâm mệt mỏi vào cửa, cởi áo gió hỏi: "Lục ca đâu? Tôi có việc tìm anh
ấy."
Sở Ngộ Giang ngước lên lầu.
"Lại đang đứng trên tầng rình lén Thẩm Loan hả?"
Hồ Chí Bắc nghe vậy: "Chứ còn gì nữa?"
Từ đêm Tán Tán bị Lục Thâm trộm ôm đi, Thẩm Loan tự mình tới đón, Quyền
Hãn Đình bởi vậy mới biết được cô ở bên cạnh, không đến sân huấn luyện lăn
lộn nữa mà đến sân thượng uống gió Tây Bắc.
Còn nói Thiệu An Hành lắp ráp một cái kính viễn vọng có độ sắc nét Max.
Nhìn về phía đối diện như một thằng ngốc.
"Không phải... Lục ca ngày hôm nay, rốt cuộc đang làm cái gì thế? Người ở bên
cạnh mà cũng không dám đi làm quen, thế mà lại lên tầng rình xem như biến
thái thế?"
Hồ Chí Bắc: "Nhìn tôi làm cái gì? Cậu không biết, tôi cũng không hiểu."
Lục Thâm nhấc chân chạy lên lầu.
Chưa được hai bước thì đã bị Hồ Chí Bắc ngăn lại: "Làm gì thế?"
"Tìm Lục ca chứ sao!"
"Kệ câu ấy đi, cậu không quản được đâu, đừng làm cậu ta không lên sân thượng
mà đến sân huấn luyện, chẳng lẽ... cậu còn chưa luyện đủ hả?"
Lục Thâm da đầu tê dại, một loại cảm giác sợ hãi sân huấn luyện lan tràn đến
toàn thân.
"Vậy tôi đứng đây chờ?"
"Được."
Nửa tiếng sau, Quyền Hãn Đình xuống dưới.
"Lục ca!" Lục Thâm tiến lên.
"Tiểu Thất tới rồi à? Ăn cơm sáng không?"
Vậy mà Lục ca lại quan tâm đến anh ta, Lục Thâm cảm động đến nước mắt lưng
tròng.
"Ăn, ăn."
"À." Quyền Hãn Đình gọi Sở Ngộ Giang tới: "Đi điều tra xem lúc Thẩm Loan
dọn vào ở đã nuôi chó chưa."
Lần trước Tán Tán bị Lục Thâm bắt được cơ hội trộm đến đây hình nhưu có liên
quan đến con chó này.
Sở Ngộ Giang thấp giọng nói vâng, xoay người rời đi.
Quyền Hãn Đình ngồi trên sô pha bưng trà lên uống một ngụm, vẫn rất nóng.
Lục Thâm chính sắc: "Lục ca, em có chuyện muốn nói với anh."
"Chuyện gì?"
"Thẩm Xuân Hòa đã chết."
"Cho nên?" Quyền Hãn Đình không hề gợn sóng, vẻ mặt bình tĩnh.
Lục Thâm đã hiểu.
Anh đã sớm biết rồi, chẳng qua... có bút tích của Quyền Hãn Đình không đây?