cười mỉm.
Quyết định quăng thêm một mồi lửa nữa: "Giết người là vi phạm pháp luật, phải
ngồi tù, tôi không tin anh dám làm chuyện đó!"
Ra vẻ cứng rắn, nhưng thật ra lại không đủ tự tin.
Hơn nữa với cái dáng vẻ điềm đạm đáng thương kia, lòng tự đại ẩn sâu trong
lòng anh ta nháy mắt lớn lên, cuối cùng buột miệng thốt ra —
"Phạm pháp sao? Ha ha... nói cho cô biết, cả cái thành phố này, Thẩm Huy tôi
đây mới là luật pháp!"
Xôn xao!
Đám người bỗng sôi trào.
Người cuồng vọng không phải bọn họ chưa từng thấy, nhưng mà ngông cuồng
đến mức như vậy thì đúng là lần đầu tiên được chứng kiến, thật là hiếm có khó
tìm!
Thẩm Huy đột nhiên ngoảnh đầu lại, giờ phút này anh ta mới phát hiện ra đằng
sau mình đã vây quanh không biết bao nhiêu là người xem.
Ánh mắt bỗng lạnh lẽo, khí thế quanh người lập tức trở nên thô bạo, giống như
mây đen cuồn cuồn đè ép trên bầu trời.
Mặc dù là như thế, cũng không có ai chủ động rời đi, đều muốn đứng lại xem
diễn.
"Cút ngay — đều lăn xa tôi ra —" Thẩm Huy không nhịn được rống giận với
đám đông, bản tính trịch thượng, vênh mặt hất hàm sai khiến, nói chuyện tất
nhiên cũng không hề nể nang.
Vẫn như cũ không có ai nhúc nhích, thậm chí có một số người trà trộn vào trong
vòng người, lấy điện thoại di động ra, bật camera, tìm một vị trí không dễ dàng
bị phát hiện, bắt đầu quay lén.
Mà kết luận "Tôi chính là luật pháp" của Thẩm Huy trước đó, cũng bị quay lại
không sót một chữ.
Thấy tình hình phát triển dần dần vượt ra ngoài dự tính, rốt cuộc Thẩm Huy mới
nhận ra tình huống lúc này có vẻ không đúng.
Đảo mắt lại đối diện với ánh mắt cười như không cười của Thẩm Loan, đâu còn
vẻ khiếp sợ khi nãy, rõ ràng là đang giả vờ, diễn kịch cho anh ta xem!
Đến tận lúc này, Thẩm Huy mới đột nhiên phản ứng lại, kinh ngạc phát hiện ra
mình vậy mà lại bị cô nắm mũi nhong nhong dắt đi, đến nước mất hết mặt mũi
trước mặt bao nhiêu người như thế!
Mắt anh ta hừng hực lửa giận, lập tức thẹn quá hóa giận: "Cô lừa tôi!"
Thẩm Loan không trốn tránh, trực tiếp đón nhận ánh nhìn hung dữ của đối
phương, nhoẻn miệng cười: "Bản thân mình ngu ngốc, còn trách ai đây?"
Người đàn ông tức muốn hộc máu, nghẹn lại trong cổ họng, suýt chút nữa thì
phun ra.
"Cô... đang giả vờ sao?"
Thẩm Loan nhấc chân tiến gần lại, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, đè thấp giọng:
"Thật thì làm sao, mà giả vờ thì làm sao, điểm khác nhau duy nhất chỉ là anh bị
vạch trần trước mặt nhiều người hay là một người mà thôi."
"Bây giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết hết." Khóe môi khẽ cong, vô
cùng rực rỡ.
"Cô cố ý!"
Thẩm Loan cười mà không nói.
Anh ta càng nghĩ càng kích động, cuối cùng trong lòng dĩ nhiên lại dần dần sinh
ra sự tức giận, kèm theo cả sát khí, lại thêm một cước của Thẩm Loan trước đó,
suýt nữa thì làm cho anh ta bị phế bỏ!
Ngay lập tức, cơn thịnh nộ bộc phát ra, biểu cảm của anh ta vặn vẹo và dữ tợn,
tay phải giơ cao lên, mắt thấy sẽ rơi xuống khuôn mặt của Thẩm Loan —
"Dừng tay!" Hai giọng nói vang lên từ hai hướng khác nhau, không nhanh
không chậm, vừa vặn vang lên cùng một lúc.
Một kinh ngạc, một tức giận, có thể nghe thấy rõ ràng.
Thẩm Khiêm khó khăn lắm mới đẩy được đám người ra, đi lên phía trước, cảnh
tượng nhìn thấy lại là Thẩm Huy đang giơ cao tay phải, cái bạt tai giường như
sắp rơi xuống mặt Thẩm Loan.
Khóe mắt anh ta như sắp nứt ra, đã không thể không nhớ đến người phụ nữ suýt
bị cưỡng bức khi nãy lại chính là Thẩm Loan, hai chữ "dừng tay" liền buột miệng
thốt ra!
Khách khứa nghe vậy, sôi nổi hướng về phía anh.
Chỉ trừ Thẩm Loan...
Cô nhìn về một hướng khác, ánh mắt vốn dĩ đang sắc bén bỗng trở nên dịu
dàng, vẻ mặt lạnh lùng cũng từ từ trở nên ấm áp.
Cô nhận ra giọng nói đó —
Là anh!
Quyền Hãn Đình đến rồi!
Ngay khi Thẩm Khiêm bước lên định ngăn lại Thẩm Huy, thì đã có người nhanh
chân xuất hiện trước anh ta, chế trụ bàn tay đang giơ lên cao của đối phương,
giống như quăng rác thải, quăng mạnh xuống, ngay cả cơ thể Thẩm Huy cũng bị
luồng sức mạnh này hất ra, lảo dảo vài bước mới đứng vững lại...