sự lạnh lẽo thay thế.
Thẩm Loan quay đầu, lông mày khẽ nhướng: "Sao, không giả vờ nữa?"
Vẻ mặt người phụ nữ cứng đờ, giây tiếp theo, bắt đầu bất chấp tất cả: "Thẩm
Loan, đừng cho là tôi nể cô là sợ cô!"
Cười lạnh đập vào mắt: "Cô nể tôi?"
"Đừng phủ nhận. Từ ánh mắt đầu tiên cô thấy tôi đã tràn ngập chán ghét, lời nào
lời đó đều giấu dao, cho dù tôi và ba cô có quan hệ gì đi nữa, vậy cũng không
tới lượt cô xoi mói, phát tiết bất mãn."
"Ngại quá, tôi không rảnh đến thế mà cô cũng không xứng."
Vẻ mặt của Cao Duy Thu lạnh lẽo: "Tôi cho rằng giữa chúng ta không có xung
đột ích lợi, hoàn toàn có thể ở chung hoà bình."
"Ồ... Tự cho là đúng."
Thẩm Loan nhẹ nhành ném xuống một câu, xoay người vào phòng thử đồ.
Rầm —
Cửa đóng lại.
Trở ra đã đổi lại quần áo của mình, đưa chiếc váy trong tay cho nhân viên cửa
hàng: "Gói lại đi."
"Vâng." Nhân viên cửa hàng rất cẩn thận nhận lấy.
"Tôi cũng muốn chiếc váy này."
Ai cũng không đoán được Cao Duy Thu sẽ đột nhiên mở miệng ngay lúc này.
Nhân viên cửa hàng kinh ngạc.
Thẩm Loan hơi nhếch môi cười mỉa mai.
"Nhưng vị khách này đã..."
"Vẫn chưa trả tiền, không phải sao?" Cao Duy Thu lấy chiếc thẻ không giới hạn
chi tiêu của Thẩm Xuân Giang cho cô ta: "Tính tiền."
Thẩm Loan cười nhạo một tiếng nhưng không làm gì, cứ bình tĩnh như vậy nhìn
cô ta.
Vừa không mở miệng, cũng không đưa thẻ, tựa như...
Muốn nhường chiếc váy này.
Cao Duy Thu nhíu mày.
Nhân viên cửa hàng vài lần đánh ánh mắt dò hỏi về phía Thẩm Loan, người sau
lại không đáp lại cô ta, vậy là đã... từ bỏ sao?
"Sao, có tiền mà còn không mua được váy của các cô?" Cao Duy Thu bất mãn.
Nhân viên cửa hàng bất đắc dĩ, không nhìn Thẩm Loan, nhận thẻ cô ta đưa, lời
hay ý đẹp: "Không phải, cô chờ một lát, bây giờ gói lại cho cô."
Một nhân viên cửa hàng khác dẫn Cao Duy Thu ra quầy thu ngân: "Mời đi bên
này..."
Người sau cất bước, còn xoay nhìn Thẩm Loan bằng ánh mắt khiêu khích.
Nhưng chỉ qua nửa phút, đã nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc từ quầy thu ngân —
"Sao có thể?!"
"Thưa cô, đã thử hai lần, hạn mức thẻ của cô không cho phép."
"Sao lại có hạn mức? Rõ ràng là thẻ không hạn mức, các cô nhìn rõ đi!"
"Thẻ này đúng là không có hạn mức, chủ thẻ chính và ngân hàng phát hành phải
ký thỏa thuận liên quan và thực hiện bảo lãnh cho một lượng tài sản nhất định."
Cao Duy Thu ngẩn ra: "Nhưng ông ta rõ ràng nói với tôi đây là thẻ vô hạn mức
mà..."
Ối!
"Đây là thẻ vô hạn mức." Nhân viên cửa hàng nhỏ giọng giải thích.
Cao Duy Thu nhấp môi, trái tim đang nhảy nhót chợt nặng nề: "Chiếc váy này
bao nhiêu tiền?"
"Năm triệu bảy trăm ngàn."
Đồng tử người phụ nữ co rụt lại, cố gắng hết sức để đẩy lùi sự ngạc nhiên sắp
hiện lên trong mắt mình, một chiếc váy hơn năm triệu?!
Bọn bắt cóc cũng không dám đòi tiền như vậy!
Chiếc váy này nạm vàng hay đính kim cương vậy?
Nhưng giờ phút này cô ta đã rơi vào hoàn cảnh cưỡi lên lưng cọp khó xuống —
Mua, không có lời; không mua, quay đầu sẽ bị Thẩm Loan cười nhạo.
Đúng lúc này, Thẩm Loan đi đến bên người cô ta, duỗi tay đưa một tấm thẻ đen
mạ vàng ra.
Cao Duy Thu thấy thế, như mèo bị dẫm phải đuôi, cái gì cũng không màng, cái
gì cũng mặc kệ: "Không được nhận được của cô ta, tôi mua!"
Móc một tấm thẻ khác từ trong túi xách ra, khí thế nói: "Tính tiền."
Đây là thẻ mà sau khi theo Thẩm Xuân Giang, cô ta lặng lẽ làm, sử dụng tên
mình.
Tiền tiêu vặt mỗi tháng, còn tiền khấu hao đồ hiệu, quần áo, túi xách hàng hiệu
đều được cô ta gửi vào thẻ này, có thể nói là tiền tiết kiệm hiện tại của Cao Duy
Thu.
Bây giờ, lại không thể không lấy ra dùng chỉ vì muốn giữ lại chút mặt mũi.
Thẩm Loan trào phúng.
Có vài thứ, không phải cô muốn cứ vãn là cứu vãn được, dù cắn chặt răng, tự trả
giá cũng không có hiệu quả.
Ví dụ như giờ phút này —
Đối mặt với hai tấm thẻ, nhân viên thu ngân không chút do dự và khó xử nào đã
chọn tấm thẻ của Thẩm Loan.
"Tổng cộng năm triệu bảy trăm ngàn, bởi vì..."
Khóe mắt Cao Duy Thu muốn nứt ra, cạch một tiếng đặt tấm thẻ lên mặt bàn,
ánh mắt giống như tia X quang chiếu thẳng vào nhân viên: "Cô có ý gì?!"
Thẩm Loan ra vẻ dù bận vẫn ung dung.
Nhân viên cửa hàng đang muốn há mồm, lại bị người phụ nữ tiếp tục chỉ trích
chặn lại lời sắp nói —
"Mở cửa hàng làm ăn buôn bán, cô mắt chó coi thường người khác?! Đều là thẻ,
dựa vào cái gì mà cô nhận của cô ta không nhận của tôi?! Đây là lần đầu tiên tôi
thấy tiền còn phân ba bảy loại! Nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích
hợp lý, tôi lập tức đi khiếu nại cô!"
"... Thưa cô" Nhân viên cửa hàng đã trở lại bình thường sau khi cứng người, tuy
nụ cười không đổi, nhưng trong mắt lại nhàn nhạt khinh thường và châm chọc,
giọng điệu chợt lạnh, ngẩng đầu, rất có vài phần đúng lý hợp tình: "Tiền chẳng
phân biệt ba bảy loại, nhưng thẻ thì có chia."
Cao Duy Thu nhìn chằm chằm cô ta như gặp quỷ: "Thái độ này của cô là sao?!"
"Tôi chẳng qua đang trần thuật sự thật. Vị khách này..." Ánh mắt cô ta hướng về
phía Thẩm Loan: "Là thẻ đen, có quyền ưu tiên trước đối với 18 thương hiệu
cao cấp hàng đầu và 132 thương hiệu hạng nhất và các thương hiệu trực thuộc
trên thế giới."
Cao Duy Thu cứng đờ.
"Cho nên, cùng mua một sản phẩm, dựa theo quy định, chúng tôi phải ưu tiên
suy xét đến khách hàng có thẻ đen, xin lỗi, nếu vị khách này kiên trì muốn mua,
như vậy chiếc váy này chắc chắn sẽ là của cô ấy."
Lời nói đã nói rõ ràng.
Hiển nhiên Cao Duy Thu cũng đã nghe hiểu, nếu không sắc mặt sẽ không nháy
mắt trắng bệch.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng quẹt thẻ tính tiền, sau đó đích thân đưa túi đồ
cho Thẩm Loan: "Cảm ơn đã ghé thăm."
Mặt đã bị đánh sưng, Cao Duy Thu chạy trối chết.
Miêu Miêu cũng quẹt thẻ tính tiền, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
"Xứ, núi cao còn có núi cao hơn, cho rằng có thể giả vờ thanh cao, không ngờ
cuối cùng lại bê đá đập chân mình."
"Đầu năm nay, kẻ thứ ba đều kiêu căng vậy sao?"
"Vẫn là con gái bà cả lợi hại hơn, dù có kiêu ngạo thế nào cũng bị chèn ép rồi
không phải sao?"
"Lời này không sai, thẻ của cô gái kia là thẻ đen đấy! Từ lúc chúng ta khai
trương cửa hàng đến này chưa thấy bao giờ đúng không?"
"Ừm. Trước kia chỉ được nhìn qua ở tổng công ty lúc huấn luyện, được xem
ảnh, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn vật thật, viền thẻ nạm vàng đúng
không?"
"Cầm vào cảm giác cũng khác hẳn!"
"..."
Thẩm Loan và Miêu Miêu đi ra ngoài, đã không nhìn thấy bóng dáng Cao Duy
Thu đâu.
"Cũng đi rất nhanh." Khẽ cười một tiếng.
Miêu Miêu chớp mắt: "Chính là vị kia... e hèm... của...ông Thẩm?"
"Ừm."
"Nhìn qua còn rất trẻ, thế mà cũng nuốt trôi được."
Thẩm Loan nhếch môi: "Cô ta không chỉ nuốt được mà còn rất nhẫn tâm."
Nếu không, làm sao có thể có tình cảm sâu đậm với một bệnh nhân ung thư sắp
ra đi?
Cô ta coi Thẩm Xuân Giang như một bàn đạp để bước vào con đường thênh
thang, nhưng không biết sau này bàn đạp sụp đổ, cô ta cứu bản thân kiểu gì?
Nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua mấy giây, Thẩm Loan không để trong lòng, dẫn
Miêu Miêu đến một cửa hàng khác.
Lại không ngờ, bàn đạp là Thẩm Xuân Giang còn chưa sụp đổ mà người qua
cầu là Cao Duy Thu đã đi trước!