tôi mới có thể nghĩ cách giúp cô."
"Không cần phiền toái."
"Thẩm Loan ---"
Người phụ nữ không dao động: "Tam Tử, tiễn khách."
"Vâng!"
Hai tay Lục Thâm bị bắt chéo ra sau lưng, còn chưa hết hi vọng, quay đầu hét to
với Thẩm Loan: "Cô cái người phụ nữ này đúng là không biết tốt xấu! Chờ đến
khi xảy ra chuyện, cô muốn khóc cũng không kịp!"
"Ồn ào." Thẩm Loan nâng nâng cằm với Lệ Hiểu Đàm đang ở gần cửa nhất, ý
bảo cô ta đóng cửa lại.
Mười phút sau, Tam Tử trở về.
Thẩm Loan chơi điện thoại, không chút để ý: "Tiễn người đi chưa?"
"Còn có hai tên đồng bọn cũng đã xử lí rồi."
"Ừ."
Nhị Tử nhíu mày: "Chuyện thuốc đó?"
"Cứ để cho bọn họ tra, chúng ta cứ phối hợp cho tốt."
"Nhưng mà..."
"Anh chột dạ?"
Nhị Tử im lặng.
Thẩm Loan cong môi: "Nghĩ kỹ lại đi, tất cả thủ tục và quy trình làm việc của
chúng ta có hợp pháp không?"
Nhị Tử dừng lại, chợt bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi hiểu rồi."
Chuyện đã được giải quyết, Thẩm Loan cũng không cần phải ở lại nữa, đứng
dậy đi vào phòng trong, đánh thức Tán Tán có thói quen ngủ sau khi uống xong
thuốc.
"... Con trai, dậy nào."
"?" Cậu bé còn chưa thức dậy, trong khoảnh khắc mở mắt thấy Thẩm Loan, tất
cả đều là ỷ lại và thân mật.
Cậu chỉ là không biết biểu đạt, chứ không phải là không có cảm xúc.
"Nên về nhà rồi."
Cậu bé gật đầu, vén chăn lên ngồi dậy, Thẩm Loan lấy áo khoác mặc vào cho
cậu.
...
Khi về Thẩm Loan cũng không bảo Tam Tử đưa đi, chủ yếu là cửa hàng quá
bận, nhiều người nhiều chuyện, lỡ may có chuyện gì đó thì ngay cả người trấn
giữ cũng không có.
Nhị Tử còn phải theo sát các chuyện đến tiếp sau chuyện thuốc thang, càng
không có thời gian.
DẫnTán Tán rời khỏi cửa, đi đến đầu ngõ mới có thể bắt taxi, đột nhiên, một
bóng đen nhảy ra, mắt thấy cánh tay nâng lên chuẩn bị lặng yên không một
tiếng động để lên vai Thẩm Loan, vào thế nghìn cân treo sợi tóc này người phụ
nữ đột nhiên nghiêng người, cái tay kia thất bại.
Giây tiếp theo, bị kiềm chế ngược lại, một cú ném qua vai vô cùng xinh đẹp.
Khi sau lưng Lục Thâm chạm đất, cả người còn đang rơi vào trạng thái ngẩn
ngơ, mãi đến khi mặt Thẩm Loan xuất hiện ở phía trên, nhìn từ trên cao xuống
quan sát anh ta.
Lục Thâm như bị điện giật, lập tức bò dậy từ trên mặt đất, còn giả vờ giả vịt
phủi phủi bụi trên người: "Tôi, tôi chỉ muốn tiến lên chào hỏi cô, đang yên đang
lành động tay cái gì chứ?"
"Đúng vậy, đang yên đang lành động tay cái gì chứ? Điều quan trọng là, ai là
người bắt đầu trước?"
"Dù sao cũng không phải tôi." Ánh mắt lóe lên.
Thẩm Loan lười nói nhảm với anh ta: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện phiếm đi? Ngần ấy năm không
gặp, tôi có rất nhiều vấn đề luôn kìm nén, không nhanh như vậy được."
Thẩm Loan xem giờ: "Không được, hôm nay quá muộn."
"Cô cũng không phải là học sinh tiểu học, có trở về nhà hay không, mấy giờ về,
chẳng lẽ còn có gác cổng?" Lục Thâm cười không cho là đúng, bỗng dưng
ngừng lại: "Nói xem, bây giờ cô ở đâu? Một mình à?"
Từ từ...
Hình như có chỗ nào không đúng.
Dời tầm mắt xuống, lúc này mới phát hiện Thẩm Loan đang nắm tay một cậu
bé.
Im lặng, không khóc lóc không ầm ĩ, thậm chí vừa rồi lúc anh ta bị ném qua vai
cũng không phát ra một chút tiếng động nào, cho nên bây giờ Lục Thâm mới
chú ý đến sự tồn tại của cậu.
"Thẩm Thẩm Thẩm Loan, ai đây? Con trai của họ hàng cô?"
"Của tôi." Nhẹ nhàng bâng quơ.
Lại làm Lục Thâm như bị sét đánh, ngẩn người tại chỗ, miệng há lớn đến mức
có thể nhét một quả trứng gà vào.
Đúng lúc này, cậu bé vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua
anh ta một cái cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đó, Lục Thâm liền nhìn rõ khuôn
mặt của cậu, sau đó...
Miệng há lớn hơn nữa, đôi mắt trợn tròn.
"Đây là con trai của lục ca tôi?!"
Khuôn mặt đó, cái mũi đó, cái miệng nhỏ đó, nhất là cặp mắt kia, có phải là
khắc cùng một khuôn với Quyền Hãn Đình không?
Thẩm Loan không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
Tán Tán trông giống với Quyền Hãn Đình, người sáng suốt đều nhìn ra được, cô
không thể nào phản bác.
Nhưng lúc Tán Tán bắt gặp được từ "lục ca", lần thứ hai nâng mí mắt lên nhìn
anh ta một cái, cũng không ai phát hiện ra động tác nhỏ này.
"Lục ca tôi không phải đã về... ừm... biến mất sao? Đứa trẻ đến như thế nào? Cô
còn liên lạc với anh ấy?"
Đầu óc Lục Thâm nặng nề, bật ra câu hỏi này đến câu hỏi khác.
Thẩm Loan nghe được anh ta nhắc tới ngời nọ, sắc mặt vốn còn xem như là
bình thường lập tức lạnh như băng, bỏ lại một câu "Không thể trả lời", sau đó bế
Tán Tán lên, vòng qua anh ta, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng xa dần của người phụ nữ, sau một lúc lâu Lục Thâm vẫn chưa
phản ứng kịp.
Cho đến khi ---
"Anh Thâm?"
"Người cũng đã đi mất dạng rồi, bây giờ đuổi theo có khả năng còn kịp."
Hai người bạn tiến lên, chia ra hai bên một trái một phải, nhìn theo tầm mắt của
anh ta.
Lục Thâm bỗng hoàn hồn, bước chân vào trong xe, không được, chuyện này
quá lớn, một mình anh ta hoàn toàn không giải quyết được, phải đi tìm cứu
binh...
Chỉ nghe một tiếng chân ga, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung, trong nháy
mắt cũng chỉ còn lại môt cái đuôi xe vô tình đi xe.
Hai người bạn đơ luôn.
Sau một lúc mới phản ứng được: "Anh Thâm, chúng tôi còn chưa lên xe mà ---"
Sao lại lái đi rồi?
Đưa mắt nhìn nhau.
"Cậu nói xem, người phụ nữ vừa rồi có thể là bạn gái cũ của anh Thâm không?"
"Xem dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của hai người, tôi có cảm giác rất giống."
"Nhưng mà đứa trẻ..."
"Anh Thâm thất thố như vậy, chẳng lẽ là của anh ấy?"
"Cái đờ mờ! Chuyện này quá đỉnh."