Trong lòng không hẹn mà cùng đưa ra nghi ngờ: Thuốc đó có lợi hại như vậy
sao?
Tam tử vừa rồi đi gọi cô ăn cơm, đã nhìn thấy Thẩm Loan mềm oặt nằm thẳng
trên nền đất.
Người khác thì không nói, nhưng là anh ta khiêng Thẩm Loan từ trên xe vào.
"Mày mẹ nó thật đúng là nhiều tật xấu —" Chiếc đũa vất bụp lên bàn, tam tử
không kiên nhẫn.
Thẩm Loan lại làm như không thấy anh ta, chỉ nhìn vị "Nhị ca".
Từ chi tiết hai người ở chung, cô đã sớm biết ai mới là có thể làm chủ.
"Chị Lâm —"
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Loan, chung quy người đàn ông vẫn mở
miệng.
Tam tử cắn răng: "Nhị ca, không thể cứ chiều theo nó như vậy được!"
Lúc này, có một người già nghe thấy tiếng động đi từ nhà bếp ra, a a hai tiếng
như đang hỏi muốn dặn dò gì.
Thẩm Loan thế mới biết, bà ta là người câm.
"Chị lấy ít đồ ăn rồi đút cho cô ta." Người đàn ông lời ít ý nhiều, nói xong, cúi
đầu lùa cơm, không nói thêm gì nữa.
Tam tử ngồi cạnh, muốn mắng mà không thể nghẹn khuất, ánh mắt u ám nhìn
Thẩm Loan.
Người phụ nữ đó dựa theo dặn dò, bưng chén cơm lên rồi gắp mấy món, sau đó
đút từng miếng từng miếng cho Thẩm Loan.
Cô cũng không kháng cự, ngoan ngoãn ăn.
Không ăn sao có thể lấy lại sức lực? Không có sức lực sao có thể lên kế hoạch
chạy trốn?
Tam tử càng nhìn càng hận: "Ăn ăn ăn... Có khác gì heo chứ..." Bấy giờ mới có
thể nuốt trôi...
Còn một người nữa cũng có nghi ngờ, chẳng qua anh ta biết kiềm chế cảm xúc
hơn tam tử, gục mí mắt xuống khiến người khác không phân biệt được thần sắc
trong mắt, động tác máy móc lùa cơm lại lừa gạt khiến người ta cảm thấy thật
trung hậu.
Thật ra, Thẩm Loan không nhìn thấu anh ta —
Người đàn ông được gọi là "Nhị ca" này.
Một chén cơm thấy đáy, Thẩm Loan no rồi, cô quay đầu tránh muỗng cơm bà
lão đút tiếp: "Tôi muốn đi WC."
Bà lão bưng chén, không biết làm sao, cuối cùng dò hỏi nhìn người nọ.
"Đưa cô ta đi."
Hai người đi rồi, tam tử "lạch cạch" buông đũa.
Người đàn ông nâng mí mắt liếc anh ta một cái: "Có chuyện nói đi?"
"Em thật sự không nhìn nổi, con đàn bà kia căn bản không để chúng ta vào mắt
mới dám kiêu ngạo như vậy!"
"Nếu giống những người đàn bà khác thì sẽ không lọt vào mắt Quyền lục gia."
"Nhị ca, anh —"
"Nhiệm vụ của chúng ta không phải muốn lấy mạng cô ta, điểm này cậu phải
nhớ rõ."
Tam tử nhỏ giọng nói thầm: "Vậy cũng không thể hầu hạ cô ta như tổ tông
mà..."
"Được rồi, còn thừa bao nhiêu thuốc?"
Tam tử nghiêm túc: "Năm ống."
"Cứ theo tốc độ hiện tại, dự tính tới địa điểm đã hẹn chậm thì mười ngày, nhiều
thì nửa tháng, thuốc không đủ dùng."
"Thế phải làm sao bây giờ? Con đàn bà này vừa nhìn đã thấy không thành thật,
không có thuốc khống chế, em sợ nó chơi xấu. Còn nữa..." Tam tử nhíu mày,
không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên rùng mình: "Bây giờ, Quyền Hãn Đình
chắc đã phát hiện ra rồi..."
Ông lớn ngành vận chuyển ở Ninh Thành, đương gia của tập đoàn Huy Đằng, ai
nghe mà không sợ Quyền lục gia, nghe nói trong tay anh nắm giữ mạng lưới
quan hệ có thể so với tình báo cấp quốc gia: "Nếu bị anh ta tra ra được, rồi đuổi
theo..."
"Không thể nào! Không nói đến chuyện chúng ta đã ra khỏi Ninh Thành, cả
đoạn đường lại càng cẩn thận, mười ngày, chỉ cần kiên trì mười ngày, dù cho lục
gia năng lực ghê gớm thế nào cũng không có khả năng mò kim đáy bể được."
"Vậy thuốc..."
"Lúc trước cậu tiêm cho cô ta lượng thuốc thế nào?"
Tam tử: "Hai lần đều là cả ống."
"Xem ra trạng thái trước mắt của cô ta, tác dụng của thuốc không nhỏ, sau này
mỗi lần tiêm thuốc giảm xuống một nửa." Chỉ có như vậy, thuốc dư lại mới có
thể kéo dài đến mười ngày.
"Vâng."
Loảng xoảng —
Đúng lúc này, ngoài phòng vang lên âm thanh lớn, hai người bay nhanh ra
ngoài.
Chỉ thấy trong sân một chậu hoa đang yên đang lành bị đổ vỡ, bùn đất tung tóe,
mà Thẩm Loan ngã xuống đất không dậy nổi, cùi chỏ đè lên mảnh vỡ, máu chảy
đầm đìa.
Mà bà lão chân tay luống cuống đứng một bên, y y a a gọi bậy, trên tay không
ngừng khoa tay múa chân cái gì.
Thẩm Loan được nhấc lên, ném trở lại căn phòng trước đó, động tác tam tử thô
lỗ mà xử lý miệng vết thương cho cô, trong lúc đó vài lần cố tình mạnh tay,
Thẩm Loan đau mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng không phát ra âm
thanh nào.
Cô càng nhẫn nhịn bao nhiêu, tam tử càng xuống tay nặng.
Giống như không nghe được tiếng cô xin tha, không cam lòng, nụ cười âm trầm
ác ý.
"Đau sao? Xin tôi đi, xin tôi tha cho cô."
Thẩm Loan dời mắt, như nhìn anh ta thêm giây nào là bẩn mắt giây đó.
Tam tử càng dùng sức ấn vào chỗ cô bị thương, rõ ràng anh tat thấy người phụ
nữ vì đau mà môi run run, nhưng Thẩm Loan lại giống như người câm, không
nói, cũng không kêu.
Cuối cùng, anh ta mất kiên nhẫn hoàn toàn, hung hăng quấn băng gạc, cột vào
khuỷu tay cô, ném xuống một câu: "Coi như cô lợi hại."
Sau đó, ra khỏi phòng, lạch cạch —
Đóng cửa khóa lại.
Cả người Thẩm Loan không còn sức ngã xuống giường, mồ hôi lạnh thấm ướt
quần áo, cô như một con cá mắc cạn phải há to mồm mới có thể hít thở không
khí, nếu tới gần một chút, không khó phát hiện cổ và trán nổi đầy gân lồi, cơ
bắp không ngừng co giật.
Cô để mặc cảm giác đau xâm lấn, không chút phòng vệ, như đứa cuồng tự
ngược.
Giãy giụa, đau đớn, trong mắt lại có ánh sáng.
Nhịn cho qua cơn đau, cô dựa vào vách tường ngồi dậy, tóc bị mồ hôi làm ướt
dán vào cổ, dưới ánh đèn vàng càng toát lên vẻ tinh tế.
Rõ ràng dáng vẻ chật vật, nhưng ánh mắt lạnh lẽo của người phụ nữ trước sau
không thay đổi, trời sinh cô đã cao cao tại thượng.
Một giây trước khi cơn đau dịu đi, Thẩm Loan đột nhiên nở một nụ cười nhếch
mép.
Sau đó —
Ấn mạnh vào chỗ vết thương, máu vừa ngừng chảy lại thấm ướt băng gạc!