Mẹ kiếp —
Thầm mắng một tiếng.
Nhưng không có chuyện rời đi.
"Câu này cô nói sai rồi, tôi đến để — mời cô khiêu vũ." Nói xong, hơi khom
người, vốn dĩ nụ cười huênh hoang trên môi cũng thay bằng vẻ khiêm tốn, nhìn
lướt qua giống như một vị quân tử nho nhã.
Đáng tiếc, cho dù con khỉ có ăn mặc ngăn nắp đẹp đẽ đến mấy cũng không trở
thành người!
Khi Thẩm Loan lắc đầu, bày tỏ rõ ràng vẻ từ chối, gương mặt người đàn ông
bỗng trở nên lạnh thấu xương, đồng tử đen nhánh lóe lên một tia âm u lạnh lẽo.
Phía trước là một chú cún đáng yêu ngoan hiền, bây giờ chính là một con sói bị
chọc tức.
"Có dám nói lại lần nữa không?" Nghiến quai hàm, mỗi một câu chữ tựa như bị
nghiền qua kẽ răng.
Vẻ mặt Thẩm Loan thản nhiên, không chút hoảng loạn, chỉ nghe cô chậm rãi
mở miệng —
"Không nhảy."
"Cô tưởng mình là ai hả?" Dĩ nhiên dám từ chối anh ta trước mặt đám đông!
Hừ lạnh một tiếng: "Vuốt mặt mà không thèm nể mũi!"
Thẩm Loan vẫn mỉm cười, chỉ là ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, trong lúc lơ
đãng xẹt qua một tia âm trầm: "Cùng câu nói đó tôi cũng muốn hỏi lại cậu bảy
— Anh nghĩ mình là ai? Cho rằng mọi phụ nữ trên đời này đều sẽ nhận lời mời
khiêu vũ của anh sao? Ai cho anh lòng can đảm và tự tin như thế? Là Lương
Tĩnh Như à?"
Thẩm Huy tức giận đến nỗi mặt mũi tái mét, ngực đập bình bịch.
Theo thời gian hai người nói chuyện càng dài ra, Thẩm Huy càng đứng ở góc
này càng lâu, ánh nhìn thăm dò của mọi người như có như không liếc về phía
hai người.
Có tò mò, cũng có kinh ngạc, đều là quần chúng e sợ không có trò hay để xem.
Tự dưng bị người xem như là trò cười.
Hiển nhiên, Thẩm Huy cũng đã ý thức được điều này, người phụ nữ này có thể
không cần thể diện, không biết xấu hổ, nhưng anh ta vẫn cần!
Không thể không thu lại sát khí của bản thân, nở một nụ cười không thể gượng
gạo hơn được nữa, ý đồ tạo ra khung cảnh hòa bình giả tạo.
Nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Loan lại toát ra khí lạnh dày đặc,
giống như loài rắn độc sống nơi âm u đang thè lưỡi!
"Cô tên Thẩm Loan phải không? Tôi nhỡ kỹ cô, chúng ta — chưa xong đâu!"
Một câu hăm dọa tàn nhẫn chỉ đổi lại một nụ cười nhạo không thèm để ý của
người đẹp: "Ai là "chúng ta" với anh chứ? Đúng là tự đội mình lên đầu."
Vẻ mặt người đàn ông xanh lét, rồi lại chuyển sang đỏ chót: "Cô đợi đó!"
Nói xong, giận dữ xoay người, nhanh chóng rời khỏi.
Vào đúng lúc này, bản nhạc du dương kết thúc, nam nữ ôm nhau bước nhảy trên
nhịp điệu bài hát, hoàn thành tư thế kết thúc.
Lúc này đây, Thẩm Khiêm không thể tránh khỏi việc ôm lấy vòng eo mảnh
khảnh của người phụ nữ, bởi vì Liêu Vũ Tình làm ra động tác uốn cong người
ngửa về đằng sau, nếu như anh ta không dùng sức nâng lên thì có lẽ cô ta sẽ ngã
xuống mặt đất.
Tuy là động tác này chỉ diễn ra trong hai giây, kèm theo cái ngước mắt mỉm
cười của người phụ nữ, đứng thẳng người, thu tay lại, dừng lại trên đúng nốt
nhạc cuối cùng, nhưng vẫn khiến cho người đàn ông vô thức nhíu mày.
Liêu Vũ Tình cũng không tức giận, thấy anh có vẻ không thoải mái, chỉ xem
như là người đàn ông ngây thơ đang thẹn thùng, trong lòng trái lại sinh ra cảm
giác vui mừng, ánh mắt cũng dần dần hiện lên vẻ hài lòng.
"Làm sao vậy? Anh chê tôi nhảy không tốt nên vẻ mặt mới nghiêm trọng như
thế à?"
Thẩm Khiêm: "Không phải."
"Thật vui khi được gặp anh, có duyên gặp lại sau."
Người phụ nữ nói xong, e thẹn rời đi trước, để lại cho người đàn ông một bóng
dáng thướt tha yểu điệu.
Đáng tiếc là Thẩm Khiêm không có lòng dạ thưởng thức.
Nếu không phải để ý đến phép tắc xã giao cơ bản, trong trường hợp như này
bên nam không bỏ mặc bên nữ mà rời đi trước, có lẽ trên khuôn mặt của Thẩm
Khiêm đã sớm tỏ ra mất kiên nhẫn rồi.
Cũng may Liêu Vũ Tình hiểu biết thời thế, không lôi thôi níu kéo anh ta, nếu
không, Thẩm Khiêm không dám cam đoan bản thân mình còn có thể tiếp tục
nghe cô ta lải nhải mấy chuyện tự mình ra vẻ, tự cho là đúng vô nghĩa này được
không nữa!
Rời khỏi sân nhảy, anh ta quay trở lại nơi Thẩm Loan đứng nghỉ ngơi lúc trước,
lại chỉ nhìn thấy một chiếc đĩa và dao nĩa đã sử dụng, không thấy bóng dáng cô
ở đó.
Lúc khiêu vũ, rất nhiều lần anh ta không kiềm chế được bản thân mà dõi mắt
nhìn về phía này, nhưng bởi vì góc nhìn không tới, tầm nhìn bị che đi, nên
không nhìn thấy Thẩm Loan, chỉ ngẫu nhiên thấp thoáng nhìn thấy làn váy của
cô.
Tất nhiên, anh ta cũng nhìn thấy màn tranh chấp của Thẩm Loan và Thẩm Huy.
Gọi lại người phục vụ gần đấy nhất: "Anh có thấy người phụ nữ khi nãy ngồi
đây ăn bánh kem không? Cao khoảng một mét bảy, rất gầy, da trắng, mặc một
chiếc váy dài màu đỏ rượu."
"A! Tôi nhớ ra rồi, cô gái kia hình như cùng một quý ông tranh chấp rất không
vui, sau đó tôi thấy cô ấy đi về phía kia."
"Cảm ơn." Đi theo hướng mà người phục vụ chỉ, Thẩm Khiêm đi tìm.
Qua góc quặt chỗ hành lang, lại nghe thấy một số tiếng động bất thường, có
tiếng đàn ông nói chuyện, cũng có tiếng phụ nữ giãy giụa nức nở...
Thẩm Khiêm chau mày, nếu như anh ta đoán không sai thì người đàn ông kia
chắc chẳn là... Thẩm Huy!
Người phụ nữ hẳn là bị anh ta dùng tay cưỡng ép bịt kín miệng, cho nên chỉ có
thể phát ra âm thanh ấp úng, không quá rõ ràng.
Thẩm Khiêm đi đến chỗ quặt nhìn thoáng qua, Thẩm Huy quay lưng về phía
anh ta, thân hình cao lớn của người đàn ông che kín thân hình người phụ nữ,
cũng không biết tên công tử ăn chơi trác táng này coi trọng ai, trước nơi công
cộng, ở nơi không gọi là kín đáo này mà đã muốn giở trò.
Hừ...
Nhà họ Thẩm ở Kinh Bình, cũng chỉ đến thế mà thôi!
Từ nhỏ anh ta đã được nghe ông nội kể về Kinh Bình như thế nào, nhà họ Thẩm
ở đó to lớn và phồn thịnh ra làm sao, khiến người ta hướng tới, lúc ban đầu
Thẩm Khiêm còn rất ngưỡng mộ sùng bái, càng lớn, càng biết nhiều chuyện
hơn, nỗi khát khao khi bé cũng bắt đầu giảm dần.
Cái gọi là gia tộc thượng lưu, bên ngoài ngăn nắp, nhưng bên trong không biết
là bẩn tưởi ô uế như thế nào!
Âm thầm cười lạnh một tiếng, anh ta thu chân lại, một lần nữa biến mất sau chỗ
ngoặt.
Anh ta không tốt bụng đến mức phải ra tay cứu giúp một người phụ nữ không
liên quan, có lẽ người ta cũng chỉ là thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, trong lòng
chắc đang vui sướng vì có thể leo lên cây cổ thụ Thẩm Huy này rồi.
Thẩm Khiêm xoay người bước đi.