emdám?!"
"Em đã nói không cần rồi, là anh ép em ném."
Vòng tay giá trị xa xỉ lúc này này nằm yên tĩnh trên mặt thảm, mặc cho cái dây
tinh xảo thế nào, kim cương chói mắt ra sao, cũng chỉ có thể làm bạn với tro
bụi.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một vị khách không mời mà đến mạnh mẽ xuất
hiện.
"Thẩm Khiêm, anh cho rằng trốn đến địa bàn của ông già anh thì tôi không
dám..." Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa, giây tiếp theo lại
bỗng nhiên dừng lại, bàn chân cẩn thận nâng lên, lui về phía sau nửa bước,
khom lưng ghé sát vào mặt đất.
Vẻ mặt Thẩm Khiêm hơi trầm xuống, bước nhanh lên.
Nhưng Lục Thâm lại nhanh hơn anh ta, sau khi chắc chắn đồ vật sáng long lanh
kia là "nước mắt Ares" sau, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời
này nhặt lên, cất vào túi quần, cũng mặc kệ thứ này rốt cuộc thuộc về ai, dù sao
bây giờ vào tay anh ta là tốt rồi.
Nếu không phải chú ý đến hình tượng của mình, Lục Thâm có thể sẽ chống
nạnh cười to.
Cái gì gọi là "Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn
công"?
Hihi, đây này!
Anh ta thấy Thẩm Loan cách đó không xa, tất nhiên cũng không cẩn thận đánh
giá, chỉ làm bộ mà thôi, sau đó thay đổi vẻ mặt tức giận lúc vào cửa, cười như
tắm mình trong gió xuân: "Nếu Tổng giám đốc Thẩm đang có khách, tôi cũng
không làm phiền nữa, đi trước đây."
"Đứng lại —"
Bóng dáng Lục Thâm cứng lại.
"Thất gia có thể đi, nhưng làm phiền trả lại đồ vật cho tôi."
"Đồ vật?" Lục Thâm cười hì hì quay lại, mặt đối mặt với anh ta, dáng vẻ "tôi rất
vô tội, tôi cũng không biết gì đâu", hai tay duỗi ra: "Đồ gì?"
Thẩm Khiêm cũng chưa tức giận khi anh ta vô lại như thế, chỉ nói: "Thất gia
muốn xem video giám sát sao?"
Sắc mặt Lục Thâm trầm xuống: "Nếu " đồ vật " anh nói là chỉ cái vòng tay tôi
vừa rồi nhặt được lúc nãy, vậy xin lỗi rồi, tôi cũng không có cách nào trả cho
anh. Dù sao đồ vật trên mặt đất thì ai nhìn thấy trước thì chính là của người đó."
"Hóa ra là Thất gia không chỉ am hiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ, còn sẽ trợn tròn
mắt nói dối như vậy."
Mấy ngày nay, Lục Thâm vì buộc anh ta giao lắc tay ra, trong tối ngoài sáng
làm không ít thủ đoạn nhỏ. Lớn là lợi dụng danh tiếng của Kinh Bình nhà họ
Lục để tạo áp lực cho một số đối tác quan trọng của Thiên Thủy, nhỏ là dây dưa
tới cửa như bây giờ, vây quanh chặn đường, Thẩm Khiêm một mặt kiêng dè
quan hệ giữa anh ta và Quyền Hãn Đình, một mặt còn phải nghe anh ta lải nhải
như bây giờ, nhẹ không được, nặng cũng không xong, cực kỳ bực bội!
"Tôi vốn cho rằng người có thể cùng quyền với Lục gia, Hạ Tam gia xưng
huynh gọi đệ sẽ là nhân vật lớn nào đó, không ngờ thế mà lại là một người thích
chiếm mấy món lời nhỏ, còn vừa cưỡng từ đoạt lý* vừa vô lại."
"Thẩm Khiêm! Giữ miệng cho sạch sẽ đi! Vòng tay là tôi ngắm trúng trước, nếu
không có buổi đấu giá thì anh cũng không có tư cách sờ một chút đâu!" Hai mắt
Lục Thâm phun lửa, nhưng mắt lại kiêu ngạo như trước, như thể đứng trên cao
đã trở thành một loại thói quen khắc trong xương cốt, chỉ nghe anh ta cười lạnh
hai tiếng —
"Anh là cái quái gì chứ? Cũng xứng gọi tên Tam ca và Lục ca của tôi."
Thẩm Loan đứng một bên, mắt lạnh nhìn hai người anh tới tôi lui, cũng đoán
được người tới có thân phận gì, mà nguyên nhân là đang tranh chấp cái vòng tay
cô ném đi...
Cho dù bị đối phương dùng lời nói nhục nhã, trên mặt Thẩm Khiêm trước sau
vẫn không thấy vẻ tức giận: "Tôi chỉ cần lắc tay."
Mạnh mẽ, kiên quyết, nửa bước không cho.
Thẩm Loan nhíu mày, Thẩm Khiêm trong ấn tượng của cô không phải là như
thế này. "Anh ta" tỉnh táo biết kiềm chế, co được dãn được, tuyệt đối sẽ không
vì một cái vòng tay mà đắc tội người có thân phận lớn như Lục Thâm.
Người có tâm tư cẩn thận, một kẻ có suy nghĩ ích kỷ gần như hoàn mỹ... Những
từ đó có thể gắn lên người anh ta.