Chương 43: Phá hoại 3
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Kiếp trước khi Thẩm Loan nhìn thấy Dịch Hoằng, ông ta đã bị cuộc sống mài mòn, khi đó ông ta chỉ có thể dựa vào kỹ năng của thợ xây để kiếm sống qua ngày.
Năm xưa, ông ta đã dựa vào nghề xây dựng để phát triển, sau khi tích góp được chút tiền, ông ta mới bắt đầu cùng với bạn bè làm gia công phần mềm. Ông ta cũng rất may mắn vì mấy đơn hàng kinh doanh đầu tiên của ông ta đều thuận lợi, cũng từ đó mà ông ta thành công kiếm được hũ vàng đầu tiên.
Bắt kịp được thời kỳ hoàng kim của ngành bất động sản, năm 26 tuổi, ông thành lập công ty trang trí của riêng mình và hỗ trợ hai đội xây dựng. Lúc đầu ông là “Bên B”, nhưng sau khi thấy giá nhà đất tăng nhanh đến chóng mặt, ông mới nghiến răng nghiến lợi quyết định tự mình gây dựng bất động sản, không ngờ làm như vậy, thế mà thành công rồi.
Nửa đời trước của Dịch Hoằng, ngoại trừ lúc khó khăn khi mới lập nghiệp ra, ông không gặp phải sóng gió lớn nào nữa. Vì vậy, dưới những thủ đoạn ma quái của Thẩm Khiêm, ông ta mới có thể không chịu nổi một đòn như thế.
Sở dĩ Thẩm Loan hiểu rõ như vậy, là nhờ vào những năm tranh đấu với Thẩm Khiêm, lúc đó cô giống như một con chuột chũi điên cuồng đào bới quá khứ có liên quan đến anh ta. Sau đó, hết lần này đến lần khác, cô đều chịu khó mà đi xem xét, phân tích anh ta.
Lớn như một quyết định đầu tư, hay nhỏ như một hành động theo thói quen, Thẩm Loan cũng nhịn không được rút tơ bóc kén*, bí mật điều tra.
Bởi vì, cô ấy muốn giành chiến thắng.
Mà Dịch Hoằng, ông ta chẳng qua chỉ là một chướng ngại vật trên con đường tham vọng to lớn của Thẩm Khiêm mà thôi, ông ta vẫn chưa đủ tư cách để được chú ý tới.
Đè bẹp ông ta, thật sự quá dễ dàng.
“Tôi nói đến đây thôi, kính mong Dịch tiên sinh suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.”
Thẩm Loan nói xong rồi lập tức cúp máy, không cho Dịch Hoằng có cơ hội mở miệng lần nữa.
“Alô, cô rốt cuộc là ai?” Dịch Hoằng không khỏi cao giọng, làm kinh động đến những khách hàng khác trong quán cà phê, những khách hàng khác đều nhao nhao đổ dồn ánh mắt bất mãn và lên án về phía ông ta.
“Dịch tổng” Lưu Huy vừa vào cửa của đã nhìn thấy tình hình này, anh ta không khỏi ngạc nhiên.
Trong ấn tượng, Dịch Hoằng là người sẽ không dễ dàng lộ ra cảm xúc thật sự của mình, mà trước mắt ông ta lại vì một cuộc điện thoại mà lỗ mãng như vậy, đúng là thật khiến anh ta không khỏi tò mò về thân phận của đối phương.
“Tới đây, ngồi đi.” Trong nháy mắt, Dịch Hoằng đã thu liễm hết.
Lưu Huy ngồi xuống đối diện Dịch Hoằng, anh ta thuận tay đặt kính râm sang một bên. Đang là mùa hè, anh ta vậy mà vẫn mặc một chiếc áo dài tay, còn cố ý dựng thẳng cổ áo lên vừa vặn để che cằm, âm thầm quan sát xung quanh, một lúc lâu sau, tấm lưng căng thẳng đó mới có dấu hiệu thả lỏng.
Anh ta thật giống như một tên trộm.
Mà trên thực tế, Lưu Huy với tư cách là lãnh đạo công ty con của Bất Động Sản Thiên Thủy ở Bắc Hải, anh ta lại lén gặp mặt tổng giám đốc (chủ tịch) của tập đoàn Hằng Dịch, điều này vốn không hợp lẽ thường.
Dịch Hoằng từ chỗ “Người Thần Bí” biết được không ít tin tức, nhưng đầu tiên ông cũng không tỏ vẻ lấy lòng Lưu Huy hay gì, mà chỉ nói: “Có việc?”
Lưu Huy thấy vẻ mặt của ông ta không kiên nhẫn, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại tương đối cung kính, “Thẩm Khiêm tự mình đến Bắc Hải.”
Dịch Hoằng tìm đúng cơ hội thích hợp để lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cậu ta đến đây làm gì?”
“Chắc là vì mảnh đất kia.” Lưu Huy dừng một chút, “Tôi nghĩ là, cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi.”
“Vậy sao?” Dịch Hoằng nhướng mày, bộ dạng thờ ơ nhưng lại khiến cho người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo.
Nói đến phía sau, anh ta đã bắt đầu nói lời tàn nhẫn.
Mặc dù Dịch Hoằng tức giận, nhưng ông cũng biết rõ, lúc này không nên cãi nhau với Lưu Huy, nếu không, chó cùng rứt dậu, ông ta rất có thể sẽ bị cắn ngược một cái.
“Yên tâm đi, chuyện này cũng không nghiêm trọng như ông nói, Thẩm Khiêm chỉ đang hoài nghi thôi, cậu ta cũng không có chứng cứ, vậy nên, giờ cậu ta cũng không làm gì được. Nếu đã tới bước đường cùng mà Thiên Thủy không giữ cậu lại, vậy còn có Hằng Dịch của tôi mở rộng cửa vì cậu mà.”
Lưu Huy nghe vậy, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Ngoại trừ tung tích của Thẩm Khiêm, ông còn có chuyện gì khác muốn nói không?” Dịch Hoằng chỉ thuận miệng hỏi, làm như không chút để ý.
“Tạm thời thì không.”
“Lúc trước ông nói Bất Động Sản Thiên Thủy muốn dùng mảnh đất này để làm khu thương mại à.”
“Đúng vậy.” Lưu Huy gật đầu.
“Là loại hình văn phòng trong trung tâm thương mại nào?”
Lưu Huy dừng một chút, ánh mắt lóe lên một chút, “Chắc là tất cả đi, cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm.”
“Ồ, vậy à, ông cũng là một trong những người phụ trách chủ yếu của Thiên Thủy ở Bắc Hải, làm sao cậu lại không nắm rõ được?”
Nếu không phải là vậy, lúc trước Dịch Hoằng làm sao có thể tới tìm anh ta làm nội ứng chứ?
Đáy mắt của Lưu Huy xẹt qua một tia kinh ngạc, có hơi nghi ngờ, hỏi ngược lại: “Dịch tổng, sao ông lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với công dụng của mảnh đất này vậy? Có phải, có người đã nói gì với ngài không?”
“Tôi chỉ là đang suy nghĩ chút thôi, Hằng Dịch đang muốn xây dựng khu biệt thự ven biển nhưng cũng không phải dùng mảnh đất này, nếu như dưới tiền đề có thể hòa giải được, thật ra tôi cũng không ngại mà thuận nước đẩy thuyền, nhường mảnh đất này cho Bất Động Sản Thiên Thủy để đổi lấy ân tình."
Lần này Lưu Huy hoàn toàn sửng sốt.
Thực sự là suy nghĩ của Dịch Hoằng thay đổi quá nhanh, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, lúc trước ông ta còn bảo mình nhất định phải giúp ông ta giành được mảnh đất này, nhưng bây giờ ông ta lại tính toán thuận nước đẩy thuyền, để đổi lại ân tình?
Vậy sao anh ta lại phải mạo hiểm lớn như vậy để tìm ra giá đấu thầu của Thiên Thủy? Lưu Huy rất muốn mắng Dịch Hoằng có bệnh, nhưng cũng may, anh ta vẫn nhịn xuống.
Anh ta hít sâu một hơi, điều chỉnh cảm xúc: “Dịch tổng, ngài chắc là đang đùa phải không?”
“Ha ha, bị cậu nhìn ra rồi.”
Ách,
Dịch Hoằng giơ hai tay lên: “Cậu đừng nói sẽ coi lời vừa rồi là thật đấy chứ?”
“Không, không có đâu.” Lưu Huy đột nhiên sinh ra một loại tức giận vì mình bị đùa giỡn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không dám phát tác.
Dịch Hoằng: “Nếu không còn chuyện gì khác nữa, vậy cậu cứ đi trước đi, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận làm việc, dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng để người khác nắm được thóp.”
“Được, tôi sẽ chú ý.”
“Ừm.”
Lưu Huy đeo kính râm, cúi đầu xuống rồi chuồn đi.
Dịch Hoằng ngồi ở vị trí cũ, nhìn bóng lưng của anh ta đi xa, như có điều suy nghĩ.
------ ngoài lề ------
Giải đáp cho mọi người một chút, Dịch Hoằng mua chuộc Lưu Huy, để Lưu Huy tiết lộ giá khởi điểm đấu thầu của bên Thẩm Khiêm, nên Dịch Hoằng đã lấy giá cao hơn hai trăm vạn và mua được lô đất kia.
Nhưng rõ ràng là Thẩm Khiêm cũng đã nhìn thấu Lưu Huy, mà Lưu Huy đối với Dịch Hoằng cũng có chuyện giấu diếm. Vậy nên, kế tiếp chúng ta liền xem rốt cuộc là Thẩm Khiêm tương đối lợi hại. Hay là, Dịch Hoằng người có được người thần bí Thẩm Loan chỉ điểm tương đối trâu bò.
---------
*Rút tơ bóc kén: thành ngữ của Trung Quốc.
Rút tơ bóc kén, thành ngữ Tiếng Hán, ngữ âm là chōu sī bō jiǎn, ý là tơ được từng cây từng cọng, kén được từng tầng từng tầng bóc ra;
Mô tả phân tích sự vật cực kỳ tỉ mỉ, hơn nữa từng bước từng bước rất có cấp bậc. Xuất phát từ “Thanh Bình Sơn Đường Nói Bản Lam Kiều Ký”.