W a n nào?
Tống Kỳ trong lòng khó hiểu, nhưng lại không hỏi gì thêm.
Người phụ nữ này bày ra vẻ mặt "mẹ kế" để cho ai xem đây? Còn dùng cái
giọng này để nói chuyện với anh ta, hừm...
Cái thứ gì đây không biết nữa?!
Trên đường đi không ai nói với câu gì, Bentley lái vào nhà họ Tống.
Lão Từ: "Đến nơi rồi."
Tống Kỳ xuống xe trước, sau đó đóng sầm cửa lại.
Tống Chân lái xe theo sau đậu xe xong, cũng đi tới chỗ anh ta.
Mà người phải chăm sóc hai đứa trẻ - Thẩm Loan, còn phải thu dọn hành lý tự
nhiên bị tụt lại phía sau.
Tống Kỳ cố tình làm vậy.
Cô không phải rất bình tĩnh hờ hững sao? Anh ta muốn xem cô bận tới mức
luống cuống tay chân, ốc còn không mang nổi mình ốc.
Đáng tiếc, khi anh ta đi được một đoạn đường và ngoảnh đầu lại trong tư thế
ngẩng cao đầu như người chiến thắng, cũng không xuất hiện cảnh tượng như
trong tưởng tượng của anh ta, một người phụ nữ vừa phải chăm con, vừa lấy đồ
một cách chật vật.
Thẩm Loan một tay ôm cô gái nhỏ, tay kia dắt lấy cậu bé, dường như cô không
hề vất vả chút nào, có vẻ như đã làm chuyện này hàng nghìn lần, và cô đã quen
với chuyện đó.
Mà lão Từ mở cốp xe ở phía sau, giúp cô lấy hành lý ra.
Mọi thứ đều theo thứ tự, đâu vào đấy.
Tống Kỳ: "..."
Biệt thự Tống gia, vị trí rộng rãi, diện tích không hề nhỏ.
Nhìn từ cổng, những bông hoa chạm khắc bằng vàng, xung quanh tường cũng
được lắp đặt hàng rào sắt, chính giữa là đài phun nước nhân tạo, hai con cóc
vàng phun nước, xung quanh là hoa và cây xanh tươi mát.
Vì do mùa nên một số giống hoa không nở rộ, chỉ có một số lẻ tẻ nhưng do số
lượng nhiều mặc dù không rực rỡ sắc màu nhưng trông cũng tràn đầy sức sống.
Thoạt nhìn, ai cũng sẽ nghĩ rằng đây là thuần phong cách kiến trúc phương Tây.
Nhưng trên thực tế, khi đi qua khu vườn và bước vào bên trong lại là một tứ
hợp viện, chính xác mà nói, nó nên được gọi là "mô phỏng theo tứ hợp viện".
Có ba lối vào sân - lối vào thứ nhất, ngôi nhà ngược với sân hẹp và cổng hoa
treo; lối vào thứ hai, phòng cánh, phòng chính và hành lang; lối vào thứ ba, dãy
nhà sau, xưa gọi là "hậu viện".
Có một cửa ở phía đông của nhà chính, thông với cửa thứ hai và cửa thứ ba để
vào viện.
Tuy là một công trình kiến trúc cổ, nhưng các chi tiết rất tinh xảo, đặc biệt là về
phương hướng và bố cục phong thủy cũng được nghiên cứu rất tỉ mỉ, khí thế
nhà giàu nức tiếng Kinh Bình cũng phả đầy vào mặt.
Thật đáng tiếc khi ba mẹ con Thẩm Loan vẫn chưa thể bước vào sảnh chính,
tạm thời được bố trí ở gian nhà đối diện. ( gian nhà đối diện với gian chính
trong kiểu nhà tứ hợp viện)
Thời xưa, gian nhà đối diện là dãy nhà ở phia nam trong sân, tường mái hiên
giáp ngõ, cửa sổ thường không mở, vì cửa sổ và cửa ra vào đều quay về hướng
bắc nên ánh sáng không tốt, thông thường đều để cho người hầu ở.
Người hầu...
Ah!
Thẩm Loan không có gì bất mãn mà chấp nhận, mang theo hai đứa trẻ, biểu
hiện của cô không kiêu ngạo cũng không hống hách.
Sau khi mọi người rời đi, Tống Chân và Tống Kỳ bước vào sảnh chính, máy
sưởi làm cho cả người nóng bừng, bọn họ thuận tay cởi áo khoác đưa cho người
hầu.
"Ai sắp xếp cho cô ấy ở gian đối diện?"
Thường hỏi những câu ngu ngốc như vậy, chỉ có Tống Kỳ, người có đầu óc
kém.
"Trong gia đình này, những đứa trẻ xuất thân là con cháu như tôi với cậu chỉ có
thể là "khách"..."
Và "khách" thì không có tư cách làm chủ.
"Vậy nên, cậu cho rằng là ai sắp xếp, ai lại có quyền sắp xếp chứ?"
"Haizz... Ý anh là ông cụ chủ nhà hả?" Tống Kỳ hít ngụm khí lạnh: "Không
đúng, dù sao cũng là cháu gái của ông ấy, ôi, bây giờ có thêm cháu trai đích tôn
nữa, không nên đối xử khó coi với người ta như vậy chứ..."
Nếu không, cần gì phải đón về chứ, nếu như đã đón trở về, lại còn dùng cái thái
độ như vậy, nó hơi... vô lý thật không còn gì để nói nữa.
Không giống như phong cách thông thường của ông cụ.
"Chỉ là tôi thấy người phụ nữ đó không có ý kiến gì, khéo ngay cả tứ hợp viện
cũng chưa từng thấy bao giờ nữa cũng nên, chắc cũng không biết thâm ý trong
đó đâu." Nói tới đây, Tống Kỳ cũng không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: "Tôi
thấy có vẻ như cô ta là đồ ngốc, cũng không biết anh Duật thích cô ta ở điểm
nào, hay là mang ra để bán..."
Tống Chân vừa đi vừa mở khuy tay áo sơ mi: "Chúng ta mang về là con cháu
độc tôn duy nhất của nhà họ Tống, cháu gái đích tôn duy nhất của ông lão,
nhưng đứa cháu gái này lại chui ra khỏi bụng một người phụ nữ như vậy, nếu là
cậuế nó bằng cậu, thì cậu sẽ làm gì?"
Tống Kỳ đột nhiên hiểu ra: "Tôi hiểu được! Người phụ nữ này kiêu ngạo, độc
đoán là do đã sinh cho nhà họ Tống một đứa, nhất định trước khi vào cửa phải
ra uy, toát ra khí thế bức người!"
Tống Chân ngồi ở trên sô pha, nhận lấy trà của người hầu uống một ngụm:
"Đây cũng là lão gia tử đang tỏ thái độ."
"Thái độ như thế nào?"
"Cậu quên chị dâu rồi sao?"
Tống Kỳ sắc mặt hơi thay đổi, đột nhiên im lặng.
...
Người hầu đưa Thẩm Loan vào một gian phòng, nhíu mày nhắm mắt lại nhưng
vẫn lễ phép: "Xin mời cô tạm ở đây một lát, ở đây nghỉ ngơi đi, chờ ông chủ và
phu nhân trở về, bên đại sảnh yêu cầu tôi lại dẫn cô qua đó."
Thẩm Loan đặt con gái nhỏ ở bên giường, cô ngồi xuống, quay người về phía
người hầu nói: "Cảm ơn, có thể cho tôi ba ly nước ấm không."
"... Hả? Vâng, xin chờ một chút."
Chẳng mấy chốc nước được đem đến, Thẩm Loan nhờ cô đặt xuống rồi ra
ngoài.
Người hầu mơ hồ làm theo, trước khi đi còn không quên đóng cửa cho người
mẹ này.
Khi cô ta phản ứng lại thì cô ta đã ở ngoài sân, trên tay cầm khay nước, sau khi
nhìn lại, cổ đột nhiên lạnh đi: "Đúng là gặp quỷ rồi!"
Trong căn phòng.
Ánh sáng không tốt, không khí không lưu thông, ánh sáng mờ ảo, khiến tổng
thể môi trường có phần trầm mặc.
Thẩm Loan biết Tống lão gia tử đang nghĩ gì, và cũng biết mục đích của đối
phương khi làm việc này, nhưng cô không cảm thấy bị sỉ nhục một chút nào,
cũng không có gì đáng kinh ngạc và tỏ ra hoảng sợ cả.
Vốn dĩ cô không thực sự định đến nhà họ Tống để làm tiểu tam của một người
chết, danh hiệu "Con dâu cả nhà họ Tống", cô lại càng không thèm ngó ngàng...