từ năm ô riêng biệt, uống một viên, chờ năm viên thuốc đã ở trong mồm, cậu
mới đóng hộp thuốc lại, đưa cho Thẩm Loan.
Thẩm Loan liền đưa cốc nước ấm đã chuẩn bị từ trước vào miệng bé.
Cậu bé há mồm uống từng ngụm từng ngụm, nuốt cả thuốc trong miệng vào
bụng.
Động tác như vậy, hai năm qua đã lặp lại vô số lần.
Là Thẩm Loan tụ tay dạy cậu mở hộp thuốc ra, phân chia từng viên một, mỗi
loại lấy mấy viên, nhưng mỗi lần thấy cậu làm chính xác từng bước một, trong
lòng cô lại không hề vui mừng chút nào, chỉ có nỗi đau lòng và niềm chua xót
vô tận.
Nếu có thể, trên đời này bà mẹ nào cũng hy vọng con trai mình dù có đần một
chút, ngốc một chút cũng muốn cơ thể con mạnh khỏe.
Thẩm Loan cũng vậy.
Đáng tiếc, sự may mắn của cô đã dùng hết trong lần trọng sinh kia rồi, không có
dư lại cho đời sau.
Cho nên cô chỉ có thể dạy cậu bé cách tự lực cánh sinh —
Cho dù ngày nào đó cô không còn nữa, cậu cũng có thể chăm sóc bản thân mình
thật tốt.
Mà uống thuốc, chỉ là bước cơ bản nhất... để giữ mạng.
May mắn, Tán Tán đã học được.
Cũng cần phải học!
Thẩm Loan không hỏi cậu có khổ hay không, bởi vì rất đắng, cô đã nếm qua rồi.
Có thể hỏi chỉ có —
"Còn muốn uống nước không?"
Tán Tán không đáp, cọ cọ đầu vào tay cô, dùng động tác như vậy để nhắc nhở
cô, có phải đã quên cái gì không.
Thẩm Loan giơ tay sờ sờ đỉnh đầu cậu bé, nhẹ nhàng, êm ái, tràn đầy sự dịu
dàng và thân mật.
Sau đó —
Tán Tán cười, cũng chỉ có lúc này, cậu bé mới giống một đứa bé bình thường.
"Còn muốn uống nước không?" Thẩm Loan cầm cốc, lại hỏi lần nữa.
Lắc đầu.
"Chúng ta đi tắm đi, sau đó đi ngủ?"
Gật đầu.
...
Quá trình tắm rửa rất nhanh, chỉ mười phút.
Bởi vì Tán Tán quá ngoan, ngoan đến mức an an tĩnh tĩnh ngồi trong bồn tắm,
không nhúc nhích, để kệ Thẩm Loan bôi xà phòng, xối nước, chỉ khi Thẩm
Loan bảo cậu bé đổi tư thế, mới có thể động đậy theo yêu cầu.
Tắm xong, thay đồ ngủ cho cậu, cậu bé chủ động nằm vào trong chăn.
Cô bé còn chưa ngủ, gọi một tiếng: "Em chai..."
Cậu bé liền xoay đầu nhìn cô bé.
Mà mỗi lúc này, cô bé sẽ rất vui vẻ, bởi vì đế địch cuối cùng cũng nhìn cô rồi!
Thẩm Loan chỉnh máy sưởi đến nhiệt độ thích hợp, rồi tắt đèn, chỉ còn đèn ngủ
đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt.
Cô ngồi xuống mép giường, đắp lại chăn cho hai đứa bé.
"Ngủ ngon, Thanh Thanh."
"Mẹ mẹ... ngon ngon..."
Cô lại chuyển sang Tán Tán: "Ngủ ngon nhé con trai."
Đứa bé khẽ cong cong khóe miệng, rồi sau đó, từ từ nhắm hai mắt.
Đây là cậu bé đã "ngủ ngon".
Xác nhận hai đứa đều đã ngủ, Thẩm Loan mặc thêm áo khoác ra khỏi phòng,
đến vườn hoa.
Trăng đã lên giữa trời, gió đêm hơi lạnh.
Kiến trúc tứ hợp viện có một điểm tốt rất rõ ràng đó là giữa các phòng với nhau
tuy cùng ở một nơi nhưng lại không làm phiền đến nhau, có không gian riêng
tư.
Cho nên, quá nửa đêm hành vi Thẩm Loan chạy ra vườn hoa hít thở chút không
khó cũng sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.
Tất nhiên những người khác cũng sẽ không thấy cô, rất thanh tịnh.
Đáng tiếc, không như mong muốn...
"Đã trễ thế này, cô Thẩm còn chưa ngủ sao?" Giọng nói vọng từ phía sau lại.
Thẩm Loan quay đầu lại, dáng người người đàn ông đĩnh bạt, mặt mày mỉm
cười.
Là Tống Chân.
"Anh Tống cũng không ngủ sao?"
Tống Chân nhướng mày, anh ta mới từ bên ngoài về, ngừng xe, theo thói quen
định đi vào Tây viện.
Chờ tới nơi rồi mới nhớ, Tây viện đã nhường cho người phụ nữ Tống Duật nuôi
bên ngoài ở.
Lúc anh ta chuẩn bị rời khỏi đó, dưới ánh trăng, bóng dáng mảnh khảnh kia đã
thành công khiến anh ta dừng bước...