Tam Tử cũng không gọi là Tam Tử, mà là Bình Tuấn.
"Nhị" và "Tam" chỉ là dựa trên thứ hạng trong nhà để đặt ra, vì dễ nhớ, cũng vì
tiện cho việc sai khiến.
Không sai, là sai khiến.
Hai người đều họ Bình, tuy rằng xuất thân là chi thứ, nhưng trong nội bộ trong
mà mà nói hẳn là sẽ không bị đối xử quá kém, chắc chắn sẽ không hề dính đến
những từ như "Mệnh lệnh", "Sai sử".
Đó là những từ được sử dụng để nói về người hầu, nô bộc.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người trong nhà họ Bình đều mang họ Bình, bao
gồm cả người hầu, nô bộc, bởi vì —
"Người biết được sự tồn tại của nhà họ Bình có ba loại — chủ nhân, người
hầu,và đối tác quan trọng."
Chủ nhân thì không cần phải nói rồi, trên người bọn họ chảy dòng máu chính
tông của nhà họ Bình, dòng chính chiếm cứ địa vị tuyệt đối, còn chi thứ phải
dựa trên khoảng cách huyết thống để được tôn trọng đối xử. Huyết thống gần thì
được tôn trọng, còn xa thì bị đối xử xa cách hơn.
Nhà họ Bình nắm giữ kỹ thuật siêu thời đại, có thể chế tạo ra những thứ mà
khoa học hiện đại không thể giải thích hoặc sáng tạo ra cho nên không thể tránh
khỏi việc cây to đón gió, chịu cảnh bị người ta ghen tỵ đến đỏ mắt, cho nên, nửa
thế kỷ trước nhà họ Bình lựa chọn mai danh ẩn tích, quy ẩn.
Nhưng một gia tộc lớn mạnh như thế, có con cháu trải rộng khắp nơi, sao có thể
nói ẩn nấp là ẩn nấp thật được?
Vì thế, nhà họ Bình quyết định đoạn đuôi cầu sinh*, tách dòng chính với dòng
bên.
*Đoạn đuôi cầu sinh: cắt đuôi để tồn tại
"Tách ra?" Thẩm Loan nhíu mày: "Tách thế nào được?"
"Bảo vệ dòng chính trước, sau đó đánh tan dòng bên."
Mục tiêu của nhà họ Bình quá lớn, nếu chỉ có dòng chính vậy thì tốt hơn nhiều.
Đến lúc này, dòng chính của nhà họ Bình giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Mà dòng thứ bị vứt bỏ không có người nào có thể đảm đương được, rất nhanh
đã bị tàn lụi, chỉ có một số người đứng vững gót chân, có thể tồn tại đến nay.
Nhị Tử và Tam Tử đều là dòng Triều Giang đó!
"Nếu các người xuất thân từ nhà họ Bình, hơn nữa lại có vũ khí cao cấp trong
tay, vì sao phải chịu sự khống chế của Diêm Tẫn mà giúp anh ta làm việc?"
"Bởi vì... Tôi và Tam Tử là nô lệ bỏ trốn."
Dòng chính nhà họ Bình đang ẩn dật nên những chi thứ trong dòng cũng tương
đối kín tiếng, vì để tránh tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài, bọn họ dùng
cách nuôi dưỡng cô nhi để cung cấp người hầu cho gia tộc.
Những đứa trẻ đó lúc còn rất nhỏ đã bị đưa về nhà họ Bình, dựa theo năng lực
và thiên phú của bản thân để tiến hành bồi dưỡng. Tư chất cao thì có thể tiếp
nhận hình thức giáo dục ưu tú, sau khi lớn lên sẽ làm việc trải dài theo các
ngành nghề vì nhà họ Bình; còn tư chất bình thường thì làm giúp việc hầu hạ
cuộc sống hàng ngày cho chủ nhân; tư chất kém vậy bồi dưỡng thành tay đấm.
Nhị Tử và Tam Tử thuộc loại cuối cùng, bởi vì tố chất cơ thể không tệ, lại biết
chịu khổ, nên bị nhà họ Bình giữ lại dạy những kỹ năng như chiến đấu, vật lộn,
thiện xạ, cầm dao liếm máu, có thể bán mạng bất cứ lúc nào.
Thẩm Loan: "Vì sao muốn chạy trốn?"
"Dòng Triều Dương những năm gần đây làm việc càng thêm quái đản, cũng có
ý muốn dùng nắm đấm để tranh thiên hạ, tôi và Tam Tử bị phái ra đi chấp hành
nhiệm vụ, rất nhiều lần đều suýt chút nữa mất mạng, nếu tiếp tục như vậy thì
chỉ có một con đường chết. Nếu dù sao cũng phải chết, vậy vì sao không chiến
đấu một lần? Nói không chừng còn có cơ hội để sống."
"Cho nên thứ trong tay các người có nguồn gốc từ dòng Triều Dương hay là
dòng chính nhà họ Bình?"
Nhị Tử cười khẽ, tự giễu lắc đầu: "Đừng nói đến loại nô bộc hạ đẳng như chúng
tôi, ngay cả gia chủ của dòng Triều Dương cũng không có cơ hội tiếp xúc với
dòng chính nhà họ Bình. Máy dịch chuyển là do Tam Tử trộm được từ phòng
làm việc ra, còn về nguồn gốc xuất xứ có liên quan với dòng chính không thì tôi
không rõ lắm."
Nhà họ Bình...
Thẩm Loan lẩm bẩm dòng họ này, ánh mắt xa xăm một giây.
Thật lâu sau mới mở miệng một lần nữa: "Đồng hồ quả quýt trong tay Diêm
Tẫn là do anh đưa?"
"Đồng hồ quả quýt?" Trong mắt Nhị Tử hiện lên vẻ nghi ngờ.
"Thứ sẽ phát ra laser, rồi sinh ra lực tấn công mạnh mẽ."
"Không phải, chúng tôi không có đồ vật như vậy. Huống chi đến nay dòng Triều
Dương vẫn chưa nghiên cứu thành công laser công kích, cho nên..."
Hai mắt Thẩm Loan híp lại: "Thứ đó có nguồn gốc từ dòng chính nhà họ Bình!"
"Cũng có thể là dòng thứ khác."
"Người cuối cùng cứu Diêm Tẫn đi hẳn là cùng một nhóm người." Thẩm Loan
cắn răng, hít sâu, cuối cùng cũng đã mở miệng hỏi một câu mà mình vẫn luôn
trốn tránh bấy lâu: "Nếu bị laser đánh trúng... Sẽ có hậu quả gì?"
Ánh mắt Nhị Tử hơi trầm xuống: "Cô đang nói người, hay là thứ khác?"
"Người."
"..."
"Vì sao không nói lời nào? Câu hỏi này rất khó sao? Hay là anh không biết?"
ánh mắt sắc bén của Thẩm Loan khoá chặt vào người đàn ông,không để sót bất
cứ cảm xúc nào trên mặt người kia.
"Nếu dựa theo trình độ công kích, nhẹ thì hôn mê, nặng thì... tử vong tại chỗ."
"Hôn mê một thời gian rồi tỉnh lại, sau đó lại lâm vào hôn mê lần nữa, đây
thuộc về loại tình huống nào thế?"
Nhị Tử lắc đầu: "Tôi không biết."
Thẩm Loan điều chỉnh hơi thở, cố gắng giữ bình tĩnh: "Một câu hỏi cuối cùng."
"?"
"Các người tiêm vào người tôi thuốc gì thế? ở đâu ra?"
"Diêm Tẫn đưa, còn lại thì... Không rõ lắm."
Cả người Thẩm Loan run rẩy.
Nhị Tử thấy thế, giải thích nói: "Thật ra không cần quá lo lắng đâu, có thể rút
ngắn thời gian và tác dụng của thuốc, vậy chứng tỏ cơ thể của cô đã sinh ra
kháng thể, sẽ không ảnh hưởng quá lớn..."
"Tôi mang thai."
"Cái, cái gì?"
Thẩm Loan ghé sát vào bóp mặt anh ta, cực kỳ dùng sức, mỗi từ nói ra đều như
phát ra từ kẽ răng: "Tôi có thể không bị ảnh hưởng, nhưng con tôi thì sao? Anh
có thể bảo đảm con tôi cũng có kháng thể, sẽ không xuất hiện biến dạng
không?!"
Đồng tử người đàn ông co chặt, hai má bị ngón tay của cô gái véo cho lõm
xuống.
Anh ta có thể cảm giác được cả linh hồn Thẩm Loan đang phẫn nộ mà run rẩy,
vì tuyệt vọng mà cực kỳ đau đớn.
"Vậy, bác sĩ nói thế nào?"