Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, chợt tia mỉa mai kéo trên khóe miệng: "Vậy
chú nói cho tôi nghe, tôi đã làm cái gì?"
Thẩm Xuân Hàng dùng một loại ánh mắt "cô hết thuốc chữa rồi" nhìn chằm
chằm cô, muốn nhìn thấy một tia chột dạ, hoảng loạn hay hối hận trên khuôn
mặt này...
Đáng tiếc, đều không có!
"Cô thiết kế cướp đi vị trí chủ tịch, đó là bản lĩnh của cô, không có gì đáng
trách, nhưng cô ngàn vạn lần không nên, không nên đã cướp quyền của anh ấy,
mà còn muốn lấy mạng của anh ấy! Thẩm Xuân Giang là ba ruột cô, sao cô có
thể tàn nhẫn ra tay như thế?!"
"Còn nữa..." Thẩm Xuân Hàng khống chế cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn:
"Trước khi hoả táng, tôi đã nhìn A Yên, nội tạng mà trên người có thể sử dụng
đều bị lấy đi, chỉ còn một khung xương trống rỗng, bên ngoài cũng chỉ có một
lớp da thịt xanh mét bao quanh."
"Hỏi bác sĩ, câu trả lời vẫn là — không rõ lắm, ca phẫu thuật này không thuộc
trách nhiệm của bệnh viện bọn họ."
"Hỏi tung tích nội tạng, một câu không biết đã đẩy hết hết trách nhiệm."
Quai hàm Thẩm Xuân Hàng cứng đờ, nghiến răng nghiến lợi: "Cô có dám nói,
mấy chuyện này không liên quan đến cô không?"
Thẩm Loan đánh giá cả người anh ta, đột nhiên hỏi một câu: "Nhìn tôi rất giống
thánh mẫu sao?"
"Cái gì?"
"Hay là trên mặt tôi viết ba chữ " dễ ức hiế "?"
Lông mày Thẩm Xuân Hàng nhíu chặt.
"Người kính tôi một thước, tôi nhường người một trượng, không có ai trời sinh
đã hiếu chiến, nhưng hiện thực lại không bao giờ như ta mong muốn, im lặng
thì sẽ trở thành yếu đuối, ẩn nhẫn lại bị coi là lùi bước. Tôi trước nay vẫn luôn
tin rằng, tôi kính người, người cũng kính lại tôi; người bất kính với mình, lúc
này tôi sẽ dùng những gì họ làm với mình để trả lại!"
"Nhưng bọn họ một người là ba, một người là chị gái cô đấy."
Thẩm Loan hỏi lại: "Chẳng lẽ tôi không phải con gái, em gái của bọn họ sao?"
Thẩm Xuân Hàng giật giật môi, cũng không biết phản bác thế nào.
Cha con, chị em, mối quan hệ qua lại.
Bọn họ làm tổn thương Thẩm Loan, nhưng không bị khiển trách; vậy việc Thẩm
Loan ra tay phản kích lại thì cũng không nên bị trách cứ.
Như vậy mới công bằng.
"Không thể bởi vì bọn họ đã chết còn tôi còn sống, mà lại trở thành kẻ có tội,
lúc chú không rõ nguyên nhân hậu quả đã tùy tiện ra tay trả thù, chú không cảm
thấy mình quá độc đoán à?"
"Tôi không muốn nghe cô khua môi múa mép." Thẩm Xuân Hàng lạnh lùng
mắng.
"Không muốn nghe, hay là không dám nghe? Chú cảm thấy tôi quá đáng, vậy
chú có nghĩ tới hai người đã chết kia đã làm gì với tôi không?"
Ánh mắt người đàn ông căng thẳng.
Khuôn mặt Thẩm Loan không đổi, giọng điệu đã chậm hơn một chút, từ đầu
đến cuối cô vẫn bình tĩnh lý trí, cho dù lúc nói đến chuyện uất ức nhất nhưng
cũng không nghe thấy chút nghẹn ngào nào.
"Tôi nói những chuyện này không phải muốn cầu xin thương hại, cũng không
cần phải thương hại. Chú nghĩ tôi thế nào cũng không liên quan đến tôi, muốn
trả thù ra sao cũng không làm tôi sợ hãi, chẳng qua thấy lúc trước chú đã từng
tặng tôi một chiếc xe, cũng chăm sóc rất nhiều trong khoảng thời gian ở học
viện Khởi Hàng, nên tôi nhắc chú một câu."
Thẩm Xuân Hàng lẳng lặng nhìn cô.
Thẩm Loan: "Đừng nghe vài câu xúi giục mà đã đánh mất bình tĩnh và phán
đoán vốn có của mình, người và động vật khác nhau ở chỗ đó là có thể lý trí suy
nghĩ."
Người đàn ông nhướng mày.
"Nếu tôi đoán không sai, hẳn là Dương Lam đến tìm chú?"
Vẫn ung dung.
Thẩm Loan cong môi: "Vậy mà bà ta lại đồng ý chuyển cổ phần của Thẩm
Khiêm sang danh nghĩa của chú, chuyện này trái lại làm tôi có chút bất ngờ."
Dù sao, từ lần gặp mặt trước đó cũng không khó để nhận ra thái độ của Dương
Lam, bà ta quyết tâm để Thẩm Khiêm kế thừa Minh Đạt.
Vậy thì sao lại sang tay nâng đỡ Thẩm Xuân Hàng?
Chẳng lẽ chỉ vì muốn tìm một người đấu đá với cô sao?
Thẩm Loan không tin.
Khoảng thời gian này nhất định đã xảy ra biến cố gì đó, hơn nữa có khả năng rất
lớn xảy ra trên người Thẩm Khiêm!
"Chú nhỏ, dùng đầu óc thông minh của chú để nghĩ lại đi!" Nói xong, Thẩm
Loan xoay người rời đi.
Đột nhiên —
"Ông cụ không còn nữa." Giọng điệu của người đàn ông rất đau đớn.
Dưới chân Thẩm Loan thoáng sững lại.
"Có phải do cô làm không?!"
Cô xoay người không che dấu được sự kinh ngạc: "Chú nói, ai không còn
nữa?!"
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng thâm trầm rơi vào trên khuôn mặt cô, thật lâu sau
mới dần dần thu lại sắc bén trong đó: "Cô... Thật sự không biết?"
Thẩm Tông Minh đã chết, thi thể được mai táng ở chỗ sơn trang ông ta hay
tránh nóng.
Ban đêm, ánh trăng thê lương.
Trên cánh đồng bát ngát không người, truyền đến một hồi tiếng động cơ của ô
tô.
Chiếc xe Mercedes màu đen chạy chậm trên đường, cuối cùng dừng ở chân núi,
bị ánh trăng chiếu sáng thành khoảng trắng bệch.
"Tới rồi." Sở Ngộ Giang thấp giọng mở miệng.
Thẩm Loan đang nghỉ ngơi ở ghế sau đột nhiên mở mắt: "Mở ra đi."
Một căn biệt thự xa hoa nằm ở lưng chừng núi, sau lưng có núi còn phía trước
có hồ nước, xung quanh là cây cối rậm rạp, trước cửa có một con đường dành
riêng cho ô tô, bởi vì ưu thế địa lý độc đáo nên đông ấm hạ mát, rất thích hợp
để đi du lịch.
Thẩm Loan xuống xe rồi đứng yên, nương theo đèn đường nhìn bốn phía xung
quanh: "Quả nhiên là một nơi tốt, đúng là ông ta rất hưởng thụ."
Sở Ngộ Giang khoanh tay đứng một bên, không nói lời nào.
Thẩm Loan đi đến trước cửa, lấy chìa khóa Thẩm Xuân Hàng cho cô ra, cắm
ngay vào ổ khóa sau đó lại nhẹ nhàng xoay tròn —
Cùm cụp!
Ban đêm rất yên tĩnh nên tiếng mở cửa này lại cực kỳ rõ ràng.
Cửa mở, Thẩm Loan cất bước đi vào.
Dáng vẻ bình thường, giống như căn bản không biết bên trong có một người
chết.
Tuy Sở Ngộ Giang gặp qua không ít chuyện lớn, nhưng cũng không nhịn được
da đầu hơi tê dại.
Về bản chất "tàn khốc" và "U ám" vẫn khác nhau.
Thấy Thẩm Loan đã đi vào nên anh ta cũng nhanh chóng đuổi theo.
Gia phái anh ta tới, cũng không phải để anh làm chim cút.
Trong nhà không đáng sợ như trong tưởng tượng, ánh đèn vẫn sáng ngời như
ban ngày.
Nhưng giây tiếp theo, khi thấy rõ sắp xếp xung quanh, mí mắt Sở Ngộ Giang
nhảy mạnh lên.
Phòng khách rộng mãi, vậy mà lại được thiết kế thành linh đường, phía trước
bày biện linh vị, phía sau linh vị đặt một chữ "Điện" rất lớn giống như đã mở ra
nanh vuốt của ma quỷ, hai bên trái phải có vòng hoa vờn quanh, ở giữa đặt quan
tài bằng băng.
Sở Ngộ Giang tiến lên, chuẩn bị xốc lên.
"Không cần." Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng.
Anh ta khó hiểu, hôm nay tới không phải là vì kiểm chứng xem Thẩm Tông
Minh chết thật hay là chết giả à?
Không mở quan tài thì sao xác nhận được?
"Nếu đối phương đã thoải mái giao chìa khóa cho tôi, linh đường vòng hoa
cũng đầy đủ, đã nói lên rằng không sợ chúng ta điều tra."
Một là ông cụ thật sự không còn nữa, hoặc là giả chết, nhưng nhất định đã nghĩ
được biện pháp vẹn toàn rồi.
Cho dù thế nào đi nữa, thứ cuối cùng bọn cô nhìn thấy, đều do đối phương
muốn cho bọn cô nhìn.
Vậy thì việc mở quan tài để khám nghiệm tử thi cũng hoàn toàn vô dụng
"Đi thôi."
Sở Ngộ Giang sửng sốt.
Thẩm Loan đã xoay người đi ra cửa.
Gió đêm đang gào thét trên lưng chừng núi, cánh cổng biệt thự dần dần khép
lại.
Trước khi lên xe, Thẩm Loan đứng ở đầu gió, phía trước chính là lan can, mà ở
ngoài lan can lại là vực sâu vạn trượng.
Mặt trăng phía chân trời cong như cái móc câu, màn trời đen nhánh không hề có
ngôi sao nào cả, giống như một tấm lưới khổng lồ mở về phía cô.
Sở Ngộ Giang đứng phía sau, chỉ có thể thấy thấy tấm lưng tinh tế lại thẳng tắp
của cô gái, gió thổi qua khiến mái tóc dài bay tán loạn, bóng tối dường như
đang lấp cô lại, nhưng không có cách nào dung hợp bao trùm lấy cô.
"Anh xem —" bỗng nhiên, cô chỉ về phía trước.
Sở Ngộ Giang tiến lên, thuận thế nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một khoảng
đen nhánh: "Cái gì?"
"Xem tiếp đi."
Anh ta tập trung nhìn vào, nhưng cũng chỉ thấy chất lỏng đang chuyển động róc
rách dưới ánh trăng, đó là...
"Sông?!"
"Không phải sông, là đầm."
Anh ta không hiểu, vùng ngoại ô dựa núi gần sông này có một đầm nước không
phải rất bình thường à?
Thẩm Loan: "Tôi đã từng xem qua một cuốn sách liên quan đến phong thủy,
bên trong nhắc tới một loại địa hình — phía sau có núi, hai bên có thế tựa, phía
trước có chiếu, bên trong có ảnh."
Sở Ngộ Giang: "?"
Anh ta không biết nên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nghe.
Thẩm Loan: "Đây là phong thuỷ tuyệt vời, rất hợp để chôn người chết."
Tim Sở Ngộ Giang chấn động, giống như vô hình bị một đôi tay bóp chặt cổ.
"Về đi." Thẩm Loan kéo cửa xe rồi ngồi.
Sở Ngộ Giang phản ứng lại, vội vàng ngồi trên ghế lái, trước khi đi anh ta
không nhịn được tò mò, quay đầu nhìn thoáng qua.
Dưới ánh trăng, mặt hồ phẳng lặng dao động với ánh sáng mờ ảo, giống như
con quái thú mở cái miệng dính máu ra.
Mặt sau có núi, hai bên có thế tựa, phía trước có chiếu, bên trong có ảnh...
Phong thuỷ để... Chỗ chôn người chết...
Gió lạnh thổi qua, chỉ cảm thấy sau cổ lạnh lẽo.
Thẩm Loan đi một chuyến này dường như không có thu hoạch, vậy mà còn còn
làm ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cho nên khi chìa khóa được trả lại cho Thẩm Xuân Hàng, mặc dù đã uống gần
hết cà phê trước mặt, nhưng cô vẫn nhịn không được ngáp một cái.
"Cô định khi nào làm lễ truy điệu?"
Thẩm Loan sững sờ: "Hỏi tôi à?"
"Xung quanh tôi ngoài cô ra thì còn người khác sao?" Sắc mặt hơi trầm xuống.
"Sợ là chú nhỏ hỏi sai đối tượng rồi, làm hại nhà họ Thẩm, lại là đầu sỏ hại ba
hại em, tôi không cho rằng mình có quyền lên tiếng trong chuyện này."
Giọng điệu trần thuật, không có chút muốn giải thích, bình đạm như người
ngoài cuộc.
Thẩm Xuân Hàng nhíu mày: "Chỉ muốn nghe đề nghị của cô thôi..."
"Không cần thiết. Tôi đã không liên quan đến nhà họ Thẩm, hay Minh Đạt nữa."
"Thẩm Loan, cô..."
"Nếu không có chuyện khác thì tôi không ở đây nữa. Còn phải đến công ty thu
dọn đồ đạc một chuyến, phải nhanh chóng chạy lấy người."
Thẩm Xuân Hàng: "..."
Thẩm Loan không phải nói bậy, rời khỏi tiệm cà phê, cô trực tiếp lái xe đến
Minh Đạt.
Trên đường thuận đường đón Miêu Miêu.
"Thời gian tới, có phải tôi có thể xin nghỉ dài hạn không?" Trên mặt Miêu Miêu
không nhìn ra chút thất nghiệp hay khủng hoảng nào, ngược lại nóng lòng muốn
nghỉ ngơi.
"Xin nghỉ làm gì thế? Hưởng tuần trăng mật?"
Vẻ mặt Miêu Miêu ngượng ngùng: "Tôi nghĩ mình cần phải giải thích một chút,
tôi còn là chó độc thân đấy, cho nên, hưởng tuần trăng mật là điều không có khả
năng, nhưng mà đi du lịch cũng không thành vấn đề."
Thẩm Loan: "Định đi đâu?"
"Đi biển đó, trời xanh mây trắng thanh tẩy đôi mắt."
"Đi bao lâu thế?"
"Một tuần."
Thẩm Loan gật đầu: "Duyệt."
Miêu Miêu lập tức bật cười: "Cảm ơn sếp!"
Hai người vào Minh Đạt, lúc đi qua hành lang thu hút được vô số ánh nhìn.
Đương nhiên tiếng nói khe khẽ cũng không dứt.
Những người đó nói gì đó, cho dù khen hay chê, Thẩm Loan và Miêu Miêu đều
không có hứng thú, rời khỏi đây rồi thì còn sợ bị bàn tán gì chứ?
Bởi vậy hai người vô cùng thản nhiên đi hết cả đoạn đường.
Hôm nay Thẩm Loan không mặc vest, váy màu lửa cháy ôm lấy dáng người
hoàn mỹ, đường may bó sát càng thêm tôn lên vòng eo nhỏ tinh tế, bên ngoài lộ
ra đôi chân nhỏ dài thẳng tắp, giống như ma nơ canh trong cửa hàng, cọng với
đôi xăng đan cao mười phân, nhìn rất khí thế.
Tóc dài xõa trên vai, trên đường đi gió thổi qua, kiêu ngạo giống như nữ vương
không ai bì nổi.
Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng đó thôi, cũng đủ làm người ta không tự chủ
được muốn thần phục.
Sau khi cởi bỏ bộ vest cứng nhắc, trở về đúng với nhan sắc xinh đẹp vốn có của
mình, mọi người mới nhận ra tổng giám đốc trước của bọn họ xinh đẹp không
gì sánh được.
Miêu Miêu cũng mặc đồ đơn giản, tuy rằng không có khí thế mạnh mẽ như
Thẩm Loan, nhưng sự tồn tại của cô ấy cũng làm người khác không thể bỏ qua.
Váy dài màu lam nhạt, thiết kế kiểu cúp ngực, lộ ra xương quai xanh tinh xảo
cùng da thịt trắng nõn.
Đi bên cạnh Thẩm Loan, giống như tùy tùng trung thành, nở rộ với sức hấp dẫn
độc đáo của riêng mình.
Hai người đứng yên, cửa thang máy chậm rãi khép lại, đồng thời cũng ngăn
cách ánh mắt đánh giá của bên ngoài.
Vững vàng lên tầng, đi đến tầng cao nhất.
Đinh —
Không có một bóng người, trừ... Lý Phục.
Hôm nay anh ta cũng không mặc vest, áo POLO phối với quần đơn giản, không
đeo mắt kính, nhìn qua trẻ hơn không ít.