Quan trọng là không đi cũng không được! Mịa nó...
Sân huấn luyện.
"Lục ca, anh tìm em sao?" Ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng, Tiểu Thất
gia giả ngu, lỡ như không phải xem anh ta như bao cát thịt người mà là có sắp
xếp gì khác thì sao?
Quyền Hãn Đình đưa lưng về phía anh ta, điều chỉnh cấu hình thông số của
nhãn quan, nghe vậy nhưng cũng không quay đầu.
"Sao bây giờ mới đến?"
"Hả? em nghe Lăng Vân nói thì lập tức chạy tới đây luôn mà..."
"Mười phút. Cậu chậm 30 giây."
"..."
"Lại đây."
Lục Thâm không nhúc nhích, đáy mắt lộ ra sự cảnh giác.
Quyền Hãn Đình ôm thứ vừa nãy vào trong lòng, xoay người mặt đối mặt với
anh ta: "Sợ gì chứ? Tôi không ăn thịt người."
"..." Nhưng tư thế này của anh rõ ràng đang muốn chơi người ta đến mức không
còn xương cốt đấy anh hai ạ.
Khuôn mặt Quyền Hãn Đình đột nhiên trầm xuống: "Cần tôi nói lại lần thứ hai
sao?"
Lục Thâm bối rối đi qua, dừng trước mặt anh nửa bước: "... Lục ca?"
Quyền Hãn Đình không nói lời nào, trực tiếp ném súng ống trong tay cho anh
ta.
Lục Thâm theo thói quen giơ tay nhận lấy, giây tiếp theo đã cảm thấy nặng đến
mức muốn gọi mẹ.
Nếu không phải mấy năm nay anh ta chăm tập luyện bắp tay, thì lần này chắc
chắn đã gãy mẹ eo rồi.
"Ôm súng ống lên, bia ngắm ở phía trước, nghe nói ba năm này cậu tiến bộ
không ít, tôi cũng muốn xem là thật hay giả."
Khuôn mặt Lục Thâm khẽ thay đổi, bỗng nhiên nghiêm túc hơn hẳn.
Nhưng súng ống trong tay anh ta nặng không biết bao nhiêu lần so với thứ anh
ta hay dùng, ngay lúc anh ta nâng lên mà cổ tay vẫn còn run.
Quyền Hãn Đình mắng: "Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi à?!"
Lục Thâm cắn răng, giữ vững, nhắm chuẩn, sau đó bóp cò súng...
Chỉ còn lại Hồ Chí Bắc lần thứ N xem đồng hồ trong phòng khách.
Lục Thâm đã đi được hai tiếng rồi, chẳng lẽ cậu ta còn bị đánh nhiều hơn Lăng
Vân sao?
"Tam, ca..."
Hồ Chí Bắc đột nhiên từ sô pha đứng lên, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến rồi!
Anh ta tiến lên hai bước, Lục Thâm dường như phải bò, tay chân mềm đến nỗi
có thể so với sợi mì.
"Anh có lòng tốt thì đỡ em, đỡ một chút thôi... Em mệt...Muốn chết rồi..."
Hồ Chí Bắc khiêng anh ta đến sô pha: "Ngồi đi, đừng nằm! Tim cậu có chịu nổi
không?"
Khuôn mặt Lục Thâm đỏ bừng, mồ hôi chảy xuống róc rách như suối, từ đầu
chảy xuống trên mặt, rồi từ mặt chảy xuống.
"Sao lại thế này?"
"Nghỉ, một lát... rồi tôi nói từ từ..."
Mười lăm phút sau.
Lục Thâm cuối cùng cũng không suyễn như vậy nữa, có thể nói chuyện bình
thường rồi.
"Tam ca, em xin anh hãy khuyên nhủ Lục ca nói anh ấy đừng như vậy nữa,
được không? Còn tiếp tục như vậy nữa thì có khi em không cần phải hy sinh
thân mình vì tổ quốc, mà là bị những hành động ma quỷ của anh ấy làm cho mất
mạng!"
Ôí...
"Lão Lục cậu ấy...làm gì cậu thế?"
Lục Thâm nghĩ lại thì không nhịn được mà nước mắt lưng tròng: "Anh ấy lấy
súng ống mới, anh có biết sức giật của thứ đồ kia lớn thế nào không? Em mẹ nó
còn không thể nhúc nhích mà phải giữ cho ổn định, một khi không bắn trúng
hồng tâm thì phải luyện tập quyền anh nửa tiếng với anh ấy, cái loại mà không
cho đánh trả chỉ có thể trốn ấy. Em quá mệt mỏi rồi..."
Hồ Chí Bắc nghe thấy thì tim không tự giác run lên.
Ông ta cũng biết thành quả nghiên cứu mới nhất của lão Ngũ rốt cuộc có uy lực
thế nào, cũng tự mình thử qua rồi, thứ đồ kia không dễ kiểm soát ra sao thì có lẽ
ông ta càng hiểu hơn ai khác.
May mà ba năm nay Lục Thâm cũng luyện qua rồi, nếu không, với cơ thể chỉ để
làm màu trước kia của anh ta thì có lẽ đã sớm nằm liệt thành một đống bùn lầy
rồi.
"Lão Lục tàn nhẫn như vậy sao?"
"Đâu chỉ là tàn nhẫn? Lục ca đúng hơn là điên rồi! Anh mau nói anh ấy đi tìm
Thẩm Loan đi, ngàn vạn lần đừng ở lại trong nhà mà làm khổ chúng ta nữa."
Lục Tiểu Thất vừa lau nước mắt nước mũi vừa kể.
Mí mắt Hồ Chí Bắc nhảy lên.
Lục Thâm ám chỉ nói: "Nếu không hành động, vậy tiếp theo sẽ đến lượt anh."
Hồ Chí Bắc: "!"
Đây mới chỉ là ngày thứ tư Quyền Hãn Đình ở nhà thôi mà đã bắt đầu gà bay
chó sủa rồi.
...
Ngày thứ năm, Quyền Hãn Đình không gọi bất cứ ai đến sân huấn luyện cả.
Hồ Chí Bắc tránh được một kiếp, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, không ngờ
—
Sở Ngộ Giang: "Tam gia, Lục gia mời ngài đến phòng làm việc."
"?"
Tới phòng làm việc, Hồ Chí Bắc đẩy cửa: "Lão Lục, có chuyện gì?"
"Đây là ảnh chụp mà tôi phái người đi đấy." Anh đưa cho Hồ Chí Bắc.
Người sau nhận lấy rồi lật qua mấy tấm, không có gì bất ngờ xảy ra tất cả, đều
là Thẩm Loan.
"Cho nên?"
"Cô ấy rất ổn, cũng rất bình thường."
Hồ Chí Bắc: "?"
"Cô ấy cũng không giống như anh nói, không phải bởi vì mấy ngày không thấy
tôi nên không thích ứng được, hoặc là cảm giác thiếu thứ gì đó. Ngược lại, cô
ấy sống rất vui vẻ, mỗi ngày sống healthy và balance đến không thể hơn nữa,
nhìn là biết."
Da đầu Hồ Chí Bắc tê dại, đây là nhận ra chủ ý của người ta không dùng được
nên chuẩn bị tính sổ sao?
Nhưng giây tiếp theo —
Quyền Hãn Đình: "Tôi nghĩ có thể là ảnh chụp xảy ra vấn đề."
"Cái, vấn đề gì?"
"Người tôi phái đi không bắt giữ được cảm xúc chân thật của cô ấy, những thứ
này đều là cô ấy ngụy trang."
Lúc này Hồ Chí Bắc cũng ngu người rồi, chỉ có thể lúng túng gật đầu theo tư
duy của anh.
"Cho nên, tôi quyết định đổi thành Tam ca anh đi thay, sau đó phải nắm giữ cảm
xúc chân thật nhất của Loan Loan mà chụp, ví dụ như cô ấy ngây người ngẩn ra,
cũng có thể là lúc cô im lặng rơi lệ..."
Lúc Hồ Chí Bắc rời khỏi phòng làm việc thì cả người đã không còn phản ứng
nữa.
Anh ta phải đi làm "Paparazzi", để thỏa mãn Quyền Hãn Đình — tôi không cần
anh cảm thấy Thẩm Loan bình thường thế này, mà phải cho tôi cảm thấy cô ảm
đạm buồn rầu ấy?
Không phải...
Con mẹ gì thế này?