Lệ Hiểu Đàm không hoảng sợ, bởi vì điều đó đã xảy ra và cũng không có cách
nào để phủ nhận nó.
Vốn cho rằng cảnh cô ta tức giận bỏ đi là kết thúc đoạn video, nhưng video vẫn
tiếp tục phát, ngay sau khi cô ta rời đi, cô ta nhìn thấy trên màn hình "Lệ Hiểu
Đàm" quay lại chỗ đó, lén lút đi theo Cao Duy Thu.
Cả hai người họ bước ra khỏi cổng của trung tâm thương mại, cho đến khi họ
biến mất khỏi camera giám sát.
Từ đó, sự nghi ngờ của người khác với Lệ Hiểu Đàm không chỉ là tranh cãi với
nạn nhân, không chỉ ra tay, mà còn đi sau theo dõi, chờ cơ hội giết người!
"Không..." Lệ Hiểu Đàm nhìn chằm chằm màn hình như thấy quỷ, cả người run
lên, lắc đầu.
"Video rất rõ ràng. Cô còn muốn ngụy biện sao?!"
"Người quay lại không phải là tôi."
Hai cảnh sát nhìn nhau, như thể nghe thấy một chuyện cười: "Đã đến nước này,
cô phủ nhận cũng vô ích thôi. Cô biết đấy, một khi vào đây, miệng có cứng như
thế nào thì chúng tôi cũng cũng cạy ra được! Thay vì chúng tôi tìm ra bằng
chứng cuối cùng để bị vạch trần, tốt hơn hết hãy thẳng thắn để được khoan hồng
ngay từ đầu đi. Cô hiểu ý tôi chứ?"
"Tôi hiểu." Người phụ nữ hít sâu một hơi, cắn mạnh môi dưới, sau đó mới bình
tĩnh trở lại. "Tôi không làm, làm sao anh có thể bảo tôi nhận tội, hưởng sự
khoan hồng?"
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Lời nói lạnh lùng, khí thế dữ
dội.
Lòng bàn tay Lệ Hiểu Đàm ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô ta vẫn ép bản thân nhìn
thẳng vào ánh mắt lạnh lùng sắc bén của đối phương, không tránh né.
Trong mắt viên cảnh sát, biểu hiện của cô ta lại trở thành không biết hối cải,
thậm chí còn có nhàn nhạt ý tứ khiêu khích "Anh có thể làm gì được tôi", biểu
cảm trên mặt anh ta càng thêm khó nhìn, khí thế quanh người càng khiến người
khác sợ hãi.
Suy cho cùng, Lệ Hiểu Đàm chỉ là một người phụ nữ tay yếu chân mềm, sau
lưng cũng không có chỗ dựa.
Dưới ánh mắt mãnh liệt của đối phương, cô ta không khỏi rụt cổ lại.
Tuy nói nhỏ, nhưng cô ta vẫn một mực nói: "Thật sự không phải tôi..."
Viên cảnh sát đang định mắng, lại bị người kia dùng ánh mắt ngăn lại: "Cô Lệ,
cô có biết ở đây ai là người khổ nhất không?"
"?"
"Không phải là nghi phạm hay tử tù, mà là người tới phút cuối mới chịu nhận
tội, người không đâm vào tường không biết quay đầu, nghĩ rằng họ có thể may
mắn thoát khỏi pháp luật. "
Ánh sáng trong mắt Lệ Hiểu Đàm mờ đi, cô ta rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, hàng
lông mi dài tạo thành một bóng râm.
"Sau tất cả, các anh vẫn không tin tôi..."
"Camera giám sát đã quay rất rõ ràng, mà cô lại không cung cấp bất kỳ bằng
chứng bác bỏ hoặc manh mối đáng ngờ nào cho chúng tôi, cô muốn chúng tôi
phải tin cô như thế nào?"
Người phụ nữ im lặng trong chốc lát, và từ từ mở miệng: "... Tôi không biết tại
sao bức ảnh này lại xuất hiện, cũng không biết tại sao lại có người giả trang
thành tôi và theo dõi Cao Duy Thu, nhưng tôi chắc chắn hai điều!"
"Hai điều nào?"
"Đầu tiên, người trong video quay trở lại đó không phải tôi, thứ hai, cái chết của
Cao Duy Thu không liên quan gì đến tôi."
Khi nghe lời cô ta nói xong, người cảnh sát tốt bụng đã không còn giữ được vẻ
tử tế nữa, anh ta tức giận đến mức đập vỡ cây bút: "Nếu cô vẫn chưa nghĩ kỹ thì
chúng tôi sẽ cho cô thêm một chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng rồi nói tiếp!"
Cả hai quay người rời khỏi phòng.
Lệ Hiểu Đàm nhìn cánh cửa kim loại đã bị khóa lại một lần nữa, trong mắt hiện
lên vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Đột nhiên cuộc nói chuyện với Thẩm Loan vang lên bên tai cô ta -
"Nếu cô không vô tội thì sao?"
"Nhưng tôi không hề giết cô ta!"
"Chỉ cần bằng chứng nói rằng cô giết, thì chính là cô đã giết cô ta!"
"... Tôi vẫn không hiểu."
"Không lâu đâu, cô sẽ hiểu thôi."
Bây giờ, dường như cô ta đã lờ mờ hiểu ra.
...
Không biết đã qua bao lâu, tình trạng không uống nước, không ăn cơm trong
thời gian dài khiến Lệ Hiểu Đàm chỉ có thể cúi đầu nằm trên bàn để giảm bớt
tiêu hao năng lượng.
Khép hai chân lại, ép thân thể xuống để kìm lại cảm giác muốn đi vệ sinh.
Thời gian trôi qua, trái tim cô ta như chìm xuống đáy vực.
Một cảm xúc gọi là "hối hận" vây quanh cô ta, hối hận vì cô ta quá tự cao mà
không nghe lời Thẩm Loan, hiện tại chỉ có thể bị nhốt ở đây, mỗi ngày kêu trời
trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Làm sao bây giờ?
Cô ta nên làm cái gì bây giờ?
Cơ thể đang chịu dày vò, nhưng đại não lại đang hoạt động nhanh, vô cùng bình
tĩnh.
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì đó...
"Người bên trong vẫn không thừa nhận?" Vài cảnh sát đứng đối diện bức tường,
ánh mắt ngưng trọng, màn hình trước mặt có thể nhìn rõ từng cử động của
người phụ nữ.
"Miệng rất cứng."
"Qua bao lâu rồi?"
"Hai tiếng rưỡi rồi."
"Ôi..."
"Các anh tra hỏi như thế nào?"
"Cô ta luôn phủ nhận rằng người đi sau Cao Duy Thu trong đoạn video giám sát
không phải là cô ta."
"Không phải cô ta..." Trong một khoảnh khắc anh ta suy nghĩ: "Như vậy đi, anh
so sánh hai video trước sau đó, đi ngay bây giờ."
"Chúng tôi đã so sánh chúng trước khi chúng tôi bước vào tra hỏi. Mặc dù
không thể nhìn thấy khuôn mặt nhưng bóng lưng và quần áo giống hệt nhau,
ngay cả tư thế đi đứng cũng giống hệt nhau, không thể là hai người được!"
"Hoàn cảnh gia đình của nghi phạm đã được kiểm tra chưa? Có chị em sinh đôi
không?"
"Có một chị gái hơn cô ta 15 tuổi, nhưng hơn một năm trước nhiễm bệnh đã qua
đời rồi, ngoài ra không còn anh chị em nào nữa."
Bầu không khí trở nên im lặng chết chóc.
Ngay sau đó, điện thoại cố định đổ chuông.
"Xin chào? Đây là phòng thẩm vấn số 6, xin hỏi có việc gì... Sếp? Vâng, ngài
nói..."
Có một giọng nói mơ hồ ở đầu dây bên kia, nhưng nghe không rõ ràng lắm.
"... Được rồi, tôi hiểu rồi."
Cuộc gọi kết thúc, những người khác đều nhìn người trả lời điện thoại.
"Sếp nói gì?"
"Bao giờ anh ta mới đến?"
"..."
"Được rồi, đừng hỏi nữa! Bây giờ sắp xếp chứng cứ trong tay rồi nộp cho văn
phòng công tố trong ba ngày."
"Ba ngày?! Đùa gì vậy?! Chúng ta vẫn chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi, nguyên nhân
và hậu quả, sao có thể làm thủ tục truy tố? Kiện ai bây giờ? Người trong phòng
kia sao? Cô ta luôn miệng nói rằng cô ta không giết ai cả..."
Bầu không khí đột ngột thay đổi, họ trao nhau ánh mắt với nhau.
Im lặng kéo dài một lúc lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng, nhưng giọng
nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: "Là người phía trên... đè xuống?"
Vừa dứt lời, sự im lặng bỗng chốc hóa thành chết chóc.
"... Làm việc đi, có một số việc chúng ta không làm không được. Vẫn là hai
người các anh, vào trong thẩm vấn cho xong đi."
"Xử lý người như thế nào?"
"Bắt giam đi."
"..."
Cánh cửa lại mở ra, hai cảnh sát lại ngồi xuống trước mặt Lệ Hiểu Đàm, cô ta
chống tay lên bàn, từ từ ngẩng đầu lên.
Không đợi đối phương mở miệng, cô nói:
"Tôi muốn liên hệ với luật sư."
Luật sư?
Hai cảnh sát nhìn nhau: "Cô có luật sư sao?"
Về công việc mà Lệ Hiểu Đàm hiện đang làm, bọn họ đã điều tra rất rõ ràng rồi
mới bắt người, nói dễ nghe thì gọi là "đi khách", nói khó nghe thì là "làm gái".
Chỉ là chỗ dựa sau lưng của cô ta, các thủ tục đã hoàn tất, bọn họ mới bỏ qua
chuyện này.
Nhưng "gái điếm" cũng thuê luật sư sao?
Chẳng lẽ còn muốn tranh chấp pháp lý?