mấy ngày."
"Cảnh sát?" Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hai mắt ngẩn ra: "Rốt cuộc cô đang nói cái
gì vậy?"
"Cao Duy Thu đã chết."
...
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Loan vui sướng trả điện thoại cho người phục vụ.
"Cô... Sao cô lại như vậy?!"
Thẩm Loan nhướng mày: "Như thế nào?"
"Rõ ràng đã đi rồi, không ngờ lại lén lút quay lại..."
"Tôi không đi, cậu sẽ gọi điện thoại cho Lệ... chị Đàm sao?"
"Đấy! Cô thừa nhận, cô cố ý!"
Thẩm Loan cong khóe môi: "Tôi có nói không thừa nhận sao?"
"..." Trên đời này sao lại có người gian xảo như vậy?
"Cảm ơn." Ngón tay kẹp tờ một trăm tệ tiền boa nhét vào ví tiền trước ngực đối
phương, Thẩm Loan cười cười, xoay người rời đi.
"Này! Ai cần tiền của cô chứ?!"
Thẩm Loan cũng không quay đầu lại: "Cậu có thể nhận lấy, cũng có thể ném
đi."
"..."
Người này rốt cuộc là ai?
Đối diện Paris Night, bên trong tiệm cà phê.
Lúc Lệ Hiểu Đàm đến, cái ly trong tay Thẩm Loan đã vơi một nửa.
Nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cô rất đúng giờ."
Người phụ nữ vì vội vàng lên đường mà mái tóc dài lộn xộn, đặt túi xuống, kéo
ghế ra ngồi xuống.
"Cô nói," tạm dừng một chút: "Cao Duy Thu đã chết?"
Thẩm Loan: "Trong điện thoại tôi cũng đã nói rồi, hỏi lại cũng là đáp án như
thế."
Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm sửng sốt, chợt cười rộ lên, da mặt run rẩy: "Không thể
nào... Nhất định là cô vì lừa tôi ra đây nên nói bừa!"
Mặt Thẩm Loan trầm như nước: "Nhìn tôi giống nói bừa không?"
Đồng tử người phụ nữ co lại: "Một người đang bình thường sao đột nhiên chết
được? Rõ ràng ngày hôm qua tôi còn -"
Lời nói đến đây đột nhiên im bặt.
Ánh mắt cảnh giác Lệ Hiểu Đàm rơi xuống trên mặt Thẩm Loan.
"Ngày hôm qua cô làm sao?" Cười như không cười.
Ánh mắt người phụ nữ hơi lóe: "... Không có gì."
"Đã đến lúc này rồi mà cô còn cãi bướng? Là tôi nhắc nhở không đủ nhiều hay
là cảnh sát không đủ quyết liệt?"
Vẻ mặt Lệ Hiểu Đàm cứng đờ, mềm nhũn dựa vào lưng ghế, giọng như ruồi
muỗi: "... Cô ấy thật sự đã chết?"
"Không chỉ đã chết, còn bị chết rất thảm." Đôi mắt sắc bén của Thẩm Loan nhìn
chằm chằm người phụ nữ trước mặt, trên mặt không sót một chút cảm xúc nào,
"Thi thể bị phát hiện ở một thùng rác ven đường, toàn thân trần trụi, trên trán có
một lỗ thủng lớn, hai con mắt sợ hãi mà trừng mắt nhìn phía trước, giống như
nhìn chằm chằm hung thủ giết chết cô ta, cuối cùng chết không nhắm mắt."
Theo miêu tả của Thẩm Loan, Lệ Hiểu Đàm không khỏi nghĩ tới cảnh tượng
như vậy, rụt cổ lại, rùng mình một cái.
"Là ai? Ai làm?"
"Cảnh sát còn chưa điều tra ra đáp án, cô hỏi tôi? Tôi lại hỏi ai?"
"Không," Lệ Hiểu Đàm lắc đầu: "Nhất định cô biết hung thủ là ai!"
Thẩm Loan cười nhạt: "Cô đánh giá tôi quá cao rồi."
Lệ Hiểu Đàm nhíu mày, hiển nhiên không tin lý do thoái thác như vậy: "Nếu nói
cho tôi tin tức này, vì sao không nói rõ ràng luôn?"
Ánh mắt Thẩm Loan khẽ động, đột nhiên cúi người tới gần, bốn mắt nhìn nhau,
không khí kỳ lạ lan tỏa giữa hai người.
"Cô hỏi tôi hung thủ là ai?"
"?"
"Chẳng lẽ không phải cô sao?"
Trong mắt người phụ đầu tiên thoáng qua tia ngỡ ngàng, ngay sau đó lại thay
thế bằng sự kinh ngạc, cuối cùng biến thành sự phẫn nộ và khó chịu mơ hồ.
"Lời này của cô có ý gì?! Tôi? Hung thủ?"
"Thời gian Cao Duy Thu tử vong vào đêm hôm qua, ngay trước đó, các cô gặp
nhau, lại còn xảy ra tranh cãi. Không chỉ tôi nghi ngờ, tin chắc rằng cảnh sát
cũng sẽ sớm tra đến cô."
Vẻ mặt người phụ nữ ngạc nhiên lộ vẻ nghi ngờ: "Sao cô biết tôi từng gặp cô
ta?!"
"Không phải cô đã nói sao? Tôi, cái gì cũng biết."
Sắc mặt Lệ Hiểu Đàm lại thay đổi.