Miêu Miêu im lặng, rơi vào trầm tư.
Nếu như Tưởng Thạc Khải chỉ vì muốn hỏi đến sống chết của hai người kia thì
hoàn toàn không cần thiết phải làm phức tạp như vậy. Trừ khi—
"Anh ta đang dùng một phương thức khó hiểu để chúng ta nhận ra tình hình
hiện tại của anh ta!"
Một chàng trai thiên tài thường xuyên bị đánh, tính cách thì quái gở, mỗi lần
vào giờ giải lao buổi trưa anh ta đều biến mất mấy tiếng đồng hồ, lúc trở về thì
toàn là mồ hôi, thỉnh thoảng còn dính cả xi măng với vôi.
Miêu Miêu từng hay nói bóng nói gió để thăm dò anh ta, nhưng Tưởng Thạc
Khải thấy vậy lại đùa đùa mấy câu rồi cho qua—
"Dời gạch ở công trường."
Bây giờ xem ra, rất có khả năng là thật!
Dù sao, một bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, nằm trong một phòng bệnh đơn, những
thứ này không phải là một gia đình bình thường có thể gánh vác nổi.
Nhưng—
"Có gì không thể trực tiếp nói ra sao? Sao cứ phải dùng mấy phương thức
quanh co lòng vòng như vậy chứ."
"Nói ra rồi thì sẽ nhận được sự đối đãi như hôm nay, nghiêm trọng hơn một
chút, thậm chí sẽ gây ra tai họa cho người thân, đổi lại là cô thì cô có dám nói
không?"
Miêu Miêu không nhịn được mà rùng mình một cái, chậm chạp lắc đầu: "Không
dám."
"Anh có thể đưa ra những ám hiệu này chứng tỏ cũng không phải là quá ngu
xuẩn."
"Giám đốc Thẩm, cô có tính toán gì không?" Thẩm Loan mà Miêu Miêu quen
biết chưa từng có thói quen làm người tốt— nếu như đã có cung thì nhất định
phải có cầu.
Đáng tiếc, Thẩm Loan không hề trả lời chính diện, mà chỉ hỏi mấy câu không
liên quan: "Gần đây tình hình làm việc của Trần Mặc thế nào?"
Miêu Miêu hơi ngây ra.
Không phải đang thảo luận vấn đề của Tưởng Thạc Khải sao? Sao bỗng dưng
lại nhắc đến Trần Mặc?
Kìm nén mối nghi hoặc trong lòng, Miêu Miêu sắp xếp lại từ ngữ, báo cáo: "Từ
những tình trạng mà Thái Vân phản hồi lại, thu nhập quảng cáo của Hàng Á có
tăng lên một mức nhỏ, cũng thử nhận đơn hàng của mấy công ty lớn, nhưng
hiệu quả... không được như ý muốn."
"Vậy à?" Thẩm Loan nhếch mày, ánh mắt vần trầm lặng như cũ: "Xảy ra vấn đề
ở chỗ nào?"
"Bây giờ quảng cáo của mấy công ty lớn thông thường áp dụng hình thức đấu
thầu, dựa vào lý lịch của Hàng Á để lấy được vé vào cửa là không khó, nhưng
rất nhiều lúc vẫn phải chạy theo, nguyên nhân chủ yếu là vấn đề liên lạc với bên
A..." Nói đến đây, Miêu Miêu hơi khựng lại, nhìn trộm Thẩm Loan một cái, sau
đó mới tiếp tục: "Ở phương diện sáng tạo và chế tác quảng cáo Trần Mặc thật sự
rất có thực lực, nhưng về phương diện phản ứng giao tiếp vẫn còn xa, chưa với
được."
Trên thương trường, trên mỗi khía cạnh đều là trường giao tiếp.
Đèn đỏ rượu xanh, nâng ly cạn chén.
Chỉ có dỗ được bên A bạn mới có tư cách làm bên B.
Cái gì mà đè thấp làm nhỏ, a dua nịnh hót, mấy điều này chỉ có thể tính là trò
trẻ con, có những người thì nhét rất nhiều tiền, hoặc là trực tiếp tặng một người
phụ nữ.
Chỉ có bạn không ngờ tới, không có chuyện người khác không làm được.
Rõ ràng, ở phương diện này Trần Mặc không được lưu loát.
"... Mấy lần liền phương án của chúng ta đưa ra đều tốt, nhưng kết quả đấu thấu
cuối cùng lại là bị loại một cách thảm hại."
"Trần Mặc trả lời thế nào?"
"Sự thật bày ra trước mắt, tất cả đều rõ ràng, anh ta cũng không có cách nào.
Nhưng..."
Thẩm Loan: "Có gì cứ nói thẳng."
Mặc dù Miêu Miêu có nghi ngờ về năng lực của Trần Mặc, nhưng tuyệt đối sẽ
không ỷ vào thân phận "cận thần thiên tử" của mình mà cho người khác giày để
đi.
Cô ta nói vào đúng trọng tâm: "Áp lực của Trần Mặc cũng không nhỏ, anh ta
ngồi vào vị trí đó, bên dưới có biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào
anh ta, nhưng thành tích công ty lại cứ trì trệ không tăng lên, khó tránh khỏi nôn
nóng. Nghe chị Thái Vân nói, trong khoảng thời gian này anh ta không ngừng
tăng ca, thường xuyên thức đêm sửa đổi phương án."
Nhưng có rất nhiều lúc, sai phương hướng thì có nỗ lực thế nào cũng phí công.
Những điều cần nói đã nói xong, Miêu Miêu cũng không nhiều lời.
Không nhìn ra trên mặt Thẩm Loan là vui mừng hay tức giận, cô chỉ nói: "Thời
gian không còn sớm nữa, cô về trước đi."
Hai người mỗi người lên một xe khác nhau, ra khỏi cánh cửa kéo tự động của
bệnh viện mỗi người lái về một phương hướng khác nhau.
Trong lúc rảnh rỗi đợi đèn đỏ, bỗng dưng Miêu Miêu nhớ lại từng chi tiết cuộc
nói chuyện của hai người...
Bao gồm cả mỗi một động tác, ánh mắt của Thẩm Loan đều lướt qua trong đầu
của Miêu Miêu một cách rõ ràng chi tiết, bỗng dưng mở to hai mắt, dường như
khám phá bí mật gì đó, ánh mắt cũng trở lên ý tứ sâu xa...
Trần Mặc và Tưởng Thạc Khải, giữa hai người này thật sự không có liên quan
gì sao?
Không hẳn!
Hoặc là nói, bây giờ không có không không có nghĩa là sau này cũng không có.
"Đây chính là "hiệu ứng cá nheo" mà Thẩm Loan nói sao?" Miêu Miêu thì thầm,
trong mắt đầy sự bội phục.
...
Về đến sơn trang Đông Li, mặt trời cũng đã chếch về phía tây.
Thẩm Loan khóa cửa xe xong, vừa đi vừa lấy điện ra gọi cho Cổ Thanh—
"Không có tình huống gì đặc biệt chứ?"
"Lúc trước mọi người đã chỉnh sửa tài liệu và kết luận xong rồi, tôi chỉ phụ
trách báo cáo lại, sau đó Trương Dương phải hoạt động miệng một chút, mọi
thứ đều thuận lợi, nhẹ nhàng qua cửa."
"Vậy thì tốt rồi."
"Nói ra thì cũng lạ, lúc cậu và Miêu Miêu đi, giáo sư nhìn rõ mồn một nhưng
cuối cùng cũng chẳng nói gì."
"Xem ra vận may của chúng tôi không tồi."
Cổ Thanh ở đầu bên kia sửa lại: "Là dùng thực lực nói chuyện. Dù sao, thầy cô
cũng rất ít khi quản lý học sinh ưu tú."
Hai người lại nói thêm vài câu nữa, sau khi xác nhận trong trường không có náo
loạn gì Thẩm Loan mới kết thúc cuộc điện thoại.
Lolita trinh sát thấy có người vào cửa, hoan hỉ đi ra nghênh đón: "Tiểu Loan
Loan, tôi có thể giúp cô cầm túi xách."
Thẩm Loan đưa cho cô: "Cảm ơn."
"Không có gì." Đỏ mặt, xấu hổ.
Sở Ngộ Giang đi đến, cung kính gật đầu: "Cậu chủ bảo cô đến phòng sách một
lát."
Động tác thay giày của Thẩm Loan không dừng lại, giọng nói nhàn nhạt: "Tôi
biết rồi."
Phòng sách.
Cốc cốc cốc—
Thẩm Loan tưởng rằng cô sẽ nghe thấy một tiếng "vào đi" trầm thấp, từ tính lại
giả vờ dồn ép, giống như khi thư ký gõ cửa, tổng giám đốc trả lời.
Nhưng không ngờ rằng người bên trong lại tự mình ra mở cửa, dường như đã
đợi rất lâu, không đợi được muốn gặp cô.
Vì thế tự mình ra mở cửa.
Bốn mắt đối nhau, người phụ nữ nhếch mày.
Trong mắt Quyền Hãn Đình lóe lên một ý cười, nghiêng người nhường đường
cho cô: "Vào đi."
"...Ồ."
Thẩm Loan đi vào, anh đóng cửa lại.
"Anh tìm em."
"Ừm."
Thẩm Loan ngồi xuống ghế sô pha: "Bời vì chuyện lúc chiều ở trường?"
Quyền Hãn Đình ngồi xuống bên cạnh cô: "Cứu một bạn nam?"
"Ừm."
Ánh mắt người đàn ông trở lên âm u.
Thẩm Loan không nhịn được cười lớn, sợ rằng sắc mặt anh chưa đủ đen hay sao
mà còn gan to tày trời nhéo mũi anh, nhưng động tác toàn sự thân mật làm cho
người tâm trạng tồi tệ của người nào đó trong nháy mắt tốt hơn nhiều.
"Em đó..." Quyền Hãn Đình ôm chặt eo mảnh khảnh của cô, để mặc cho cô làm
loạn trên khuôn mặt mình.
Như vừa than thờ vừa chiều chuộng, vô cùng cưng chiều.
"Bình giấm trong nhà bị đổ rồi, làm sao đây?"
Quyền Hãn Đình: "..."
"Anh có ngửi thấy mùi giấm không? Có chua không?"
"..." Đồ xấu xa, đùa cợt anh đến nghiền rồi sao?
"Được rồi, không trêu anh nữa. Người hôm nay cứu tên là Tưởng Thạc Khải,
cậu ta..." Thẩm Loan nghĩ một lát, dường như đang suy nghĩ xem nên đánh giá
thế nào con người này: "Khá là thú vị."
"Ồ? Thú vị chỗ nào?" Sắc mặt không hề thay đổi, mùi chua lên đến tận trời.
"Có tác dụng là thú vị."
Trong mắt Thẩm Loan, con người có thể chia thành hai loại—hữu dụng và vô
dụng.
Cũng may Tưởng Thạc Khải được chia ở vế trước, như thế, cô cũng không ngại
tốn thêm một chút kiên nhẫn với anh ta.
Nghìn vàng dễ cầu, nhân tài hiếm có.
Quyền Hãn Đình hiểu ý của cô, cũng từ việc không nghi ngờ sức hấp dẫn của
bản thân và trái tim khó bị rung động của Thẩm Loan, nếu như dễ dàng bị người
khác đào mất vậy thì lúc đầu anh cũng không phải tốn công tốn sức như vậy
mới theo đuổi được cô.
Nhưng biết là một chuyện, có ghen hay không lại là chuyện khác.
Anh không thích Thẩm Loan dồn sự chú ý lên người đàn ông khác.
"Có điều tra được thế lực đứng đằng sau hai người kia không?"
Quyền Hãn Đình đứng dậy, đến chỗ bàn làm việc lấy một tập tài liệu đưa cho
cô.
Thẩm Loan mở ta, đọc lướt qua.
"Chỉ có thế này thôi?" Cô còn tưởng rằng dám hành hung người khác trong
khuôn viên của Khởi Hàng sẽ là một nhân vật tai to mặt lớn nào chứ, không ngờ
rằng...
Nhưng người trong ban giám hiệu này vì sao lại làm như vậy?
Xem tư liệu tốt xấu gì cũng là một người nổi tiếng trong ngành giáo dục, cần gì
phải làm khó một học sinh nghèo như Tưởng Thạc Khải?
Hơn nữa còn dùng một phương thức thô bạo dễ bị bại lộ như vậy, thuê người
đánh?
Hừ...
Thẩm Loan: "Trong này không có nguyên nhân."
Quyền Hãn Đình: "Tạm thời vẫn chưa rõ."
Thẩm Loan nhớ lại câu nói của Tưởng Thạc Khải trước khi rời khỏi bệnh viện
—
"Xin lỗi, bây giờ bây giờ tôi vẫn chưa thể nói nhưng rất nhanh các cậu sẽ biết
được thôi."
Rất nhanh?
Nhanh đến mức nào?
Ngày hôm sau, người đến muộn thành nghiền như Tưởng Thạc Khải lại lần đầu
tiên đến sớm.
Chỉ là còn đeo cả khẩu trang, còn đội thêm cả mũi lưỡi trai, cả khuôn mặt đều
được che đậy kín mít, chỉ để hở ra mỗi đôi mắt đen trầm và sâu thẳm.
Vừa thần bí vừa tối tăm, nhưng đáng chết là lại đầy sức hấp dẫn.
Sắc mặt Thẩm Loan vẫn như bình thường, chào hỏi một tiếng: "Chào buổi
sáng."
Anh ta lúng ta lúng túng đáp lại một câu: "Chào buổi sáng."
Tiếp sau đó là Miêu Miêu, cười hi hi ha ha: "Chào buổi sáng nha, thật là hiếm
có."
Tưởng Thạc Khải cười khổ: "Xin lỗi, chuyện làm bài tập nhóm ngày hôm
qua..."
"Giáo sư khen chúng ta làm rất tốt, yên tâm đi, có ghi điểm cho cậu rồi."
"..." Ý của anh ta không phải thế.
Vốn dĩ, Tưởng Thạc Khải đã chuẩn bị tốt để đối mặt với mấy câu hỏi vặn vẹo
sắc bén của Miêu Miêu rồi, nhưng ngoại trừ việc chào hỏi ra đối phương không
hề có ý định nói gì khác, làm cho anh ta trong bụng đầy lời mà không biết nhả
ra từ đâu.
Nhưng dây thần kinh đang căng như dây đàn của anh ta lại nhanh chóng được
thả lỏng, đáy mắt lạnh nhạt lướt qua một tia cảm kích.
Bọn họ... có lẽ đã nhìn thấu mọi sự khó xử và rối bời của anh ta rồi chăng?
Có lẽ còn nhìn thấy cả sự yếu đuối...
Thoát cái đã trôi qua một tuần, chớp mắt đã đến cuối tuần.
Ngày tổng giám đốc công ty tài chính MT Tống Càn tổ chức đám cưới.
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình đểu đã chuẩn bị xong mọi thứ để chuẩn bị ra
ngoài, Hồ Chí Bắc lâu lắm không thấy lộ mặt lại vội vội vàng vàng trở về.
"Lão Lục, tôi có chuyện muốn nói với chú."
"Bây giờ sao?"
"Đúng!" Khuôn mặt Hồ Chí Bắc lạnh lùng nghiêm túc, không giống có chuyện
nhỏ.
Quyền Hãn Đình chau mày, Thẩm Loan vỗ vào mu bàn tay anh, để anh yên tâm:
"Em lái xa qua đó trước, nếu như sớm thì anh đến không thì thôi."
Không đợi Quyền Hãn Đình trả lời, Hồ Chí Bắc đã tiến lên phía trước nói một
tiếng "xin lỗi", sau đó lôi cánh tay của Quyền Hãn Đình, ánh mắt tràn đầy ý
không được từ chối.
"Tam ca, có chuyện gì không thể đợi đến..."
Hồ Chí Bắc không thèm nghe mấy lời thừa thãi đó của anh, chỉ thấp giọng nói
nhỏ mấy câu, sắc mặt Quyền Hãn Đình lập tức thay đổi.
Thẩm Loan nhếch mày, sắc mặt không hề thay đổi, nhìn thấy hết phản ứng của
hai người.
Có chuyện gì không thể nói to sao?
Trừ khi muốn giấu cô.
"Loan Loan, em đi đi." Sau đó bổ sung thêm một câu: "Không cần đợi anh."
Câu nói này làm Thẩm Loan càng tăng thêm sự tò mò.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghiên cứu sâu, cô gật đầu, biết điều rời đi, rất
nhanh đã nghe thấy tiếng động cơ truyền đến.
Quyền Hãn Đình thu lại ánh mắt.
Hồ Chí Bắc không chịu được, gấp gáp nói: "Đã là lúc nào rồi?! Mà còn anh anh
em em ở đây."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình lạnh lùng trở lại, phảng phất toát ra một tia xơ xác:
"Vào phòng sách rồi nói."
Hồ Chí Bắc xoay người lại vẫy tay với Sở Ngộ Giang và Lăng Vân: "Còn ngơ
ra đó làm gì? Đi lên!"
Người người nhìn nhau, trong lòng thiết nghĩ chuyện này còn nghiêm trọng hơn
so với tưởng tượng của bọn họ.
Dù sao, có thể khiến cho Tam gia bày ra thế trận sẵn như thế thật sự là hiếm
thấy.
Mấy người vào trong phòng sách.
Quyền Hãn Đình: "Tam ca, vừa nãy anh nói điều tra ra tung tích của Cá Mập?"
Toàn thân Sở Ngộ Giang chấn động, Cá Mập!
Hai mắt Lăng Vân phát sáng, sáng đến nỗi làm người khác kinh ngạc.
Hồ Chí Bắc gật đầu: "Có người gặp bọn họ ở rừng nguyên sinh ở khu vực xích
đạo."
"Rừng nguyên sinh."
"Ừm, là một đội khảo sát, gồm bảy nhà khoa học và mười hai người hộ tống,
lương thực và nước uống của bọn họ đều bị cướp, cuối cùng phải phát tín hiệu
vệ tinh, bên trên phải điều máy bay trực thăng đến cứu bọn họ ra ngoài."
Sở Ngộ Giang: "Đám người đó bao nhiêu năm rồi không thấy hiện thân, vì sao
lại xuất hiện ở khu vực rừng mưa?"
Sắc mặt Hồ Chí Bắc trở lên trầm trọng: "Tôi nghi ngờ bọn chúng đang huấn
luyện thành viên mới, dự tính khôi phục lại."
"Khốn khiếp!" Một người bình tĩnh hiếm khi không kiểm soát được như Sở Ngộ
Giang cũng phải nói bậy: "Năm đó cậu chủ suýt chút nữa bị đám người đó...
bây giờ vẫn còn lá gan hoạt động?!"
Hồ Chí Bắc than: "Rừng không bị lửa cháy hết, gió xuân thổi lại mọc. Tàn dư
chạy thoát lúc đó không ngờ lại tạo được phong ba."
Ông ta còn một nỗi lo không nói thành lời.
Huấn luyện trong khu vực rừng mưa, độ khó vô cùng lớn, chỉ cần sơ sảy một
chút là mất mạng như chơi.
Nhưng Cá Mập vẫn là tôi của ngày xưa, thậm chí đến cả đội khảo sát mà bên
trên xem trọng cũng dám động vào, chứng tỏ bọn chúng đã bị ép đến đường
cùng, mới có thể điên cuồng như vậy.
Đối phương nóng lòng mong muốn thành công như vậy là vì sao chứ?
Năm đó lão Lục bị thương, làm kinh động đến gia đình nhà mẹ, vị đó trực tiếp
ra tay gây thiệt hại vô cùng nghiêm trọng cho Cá Mập, nhưng chỉ trong một
đêm, người chết, người giải tán, vốn dĩ là một liên minh sát thủ vô cùng lớn
mạnh chỉ trong một cái chớp mắt đã biến thành một chảo cát rời.
Nói đến cùng, thủ phạm đầu sỏ chính là Quyền Hãn Đình!
Bây giờ Cá Mập khôi phục lớn mạnh, chỉ sợ rằng người đầu tiên muốn trả thù
chính là...
Hồ Chí Bắc lắc đầu, chuyện này đúng thật sự là một chuyện vô cùng hóc búa.
Rõ ràng, anh ta có thể nghĩ đến thì những người khác cũng có thể nghỉ được.
Sắc mặt Quyền Hãn Đình không thay đổi.
Lăng Vân bỗng nhiên nắm chặt nắm đấm, trong mắt đầy tia máu: "Khôi phục lại
vừa đúng lúc, mối thù năm đó bây giờ phải lấy lại cả gốc lẫn lãi."
Sở Ngộ Giang: "Chúng ta có thể hủy chúng một lần thì cũng có lần thứ hai."
Hồ Chí Bắc: "Nói thì như thế, nhưng sức khỏe của lão Lục..."
Bây giờ cách thời kỳ nửa năm chỉ còn hai tháng nữa, giai đoạn lại phải đến sơn
trang Ôn Tuyền, mà lúc đó cũng là lúc Quyền Hãn Đình suy yếu nhất, là lúc dễ
dàng để người khác nắm bắt cơ hội nhất.
Quyền Hãn Đình xua tay, đôi mắt đen u ám lạnh lẽo: "Có bác sĩ Trâu ở đây
không cần lo lắng."
Hồ Chí Bắc hừ lạnh: "Nếu như không cần lo lắng, vậy lần trước là ai bị tàn phá
đến hôn mê bất tỉnh, cả người lại còn... khụ... đầy dấu vết đó..."
Sở Ngộ Giang nuốt nước bọt, niệm phật: Không được nói! Không được nói!
Lăng Vân nghiêng đầu nhìn trời, nhưng chỉ nhìn thấy trần nhà.
Sắc mặt Quyền Hãn Đình đen sì y như đít nồi.
Hồ Chí Bắc hận rằng rèn sắt không thể thành thép lướt qua hai người Sở, Lăng:
"Không có tiền đồ!" Lại đi sợ hãi như vậy...
Anh ta đột nhiên sinh ra một lý tưởng hào hùng mọi người đều say chỉ mình ta
tỉnh, mọi người đều sợ ta không sợ, đón lấy ánh mắt đen như mực, sâu thẳm
lạnh giá của Quyền Hãn Đình, Hồ Chí Bắc lời lẽ đanh thép—
"Dù sao lời tôi nói cũng là sự thật. Người nào đó còn sốt cao hôn mê một ngày
một đêm."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân hận không thể đội nắp nồi chạy trốn.
Tam gia, ngài không thấy không khí hiện tại đã lạnh đến cực điểm rồi sao?