"... Thầy nói đi." Câu kính ngữ này nghe thật là chói tai.
Thẩm Xuân Hàng cắn răng: "Em còn định trốn đến bao giờ hả?"
Đầu dây bên kia không nói lời nào.
Trong nháy mắt, cả hai bên đều im lặng, ngay cả tiếng hít thở nhẹ cũng không
thể nghe thấy.
Cuối cùng người phụ nữ cũng dẫn đầu mở lời: "... Tôi không trốn."
"Không trốn vậy em chạy sang tỉnh khác làm gì?!"
"Tôi có đi đâu ở đâu thì cũng không liên quan gì đến anh."
Khoan đã...
Miêu Miêu đột nhiên phản ứng lại: "Tại sao anh lại biết hả?!"
"Bởi vì chỉ cần anh muốn là được." Lần đầu tiên, ngoài vẻ hiền lành ấm áp,
Thẩm Xuân Hàng còn lộ ra vẻ bá đạo trước mặt cô ấy.
Miêu Miêu: "..."
"Bao giờ em quay về đây?"
"..."
Anh ta hít một hơi thật sâu, giọng nói dịu xuống, để lộ một tia yếu ớt khó có thể
phát hiện ra: "Chúng ta gặp nhau nói chuyện đi."
"... Ngày hôm đó chúng ta đã nói rõ ràng hết mọi chuyện rồi."
"Chẳng lẽ em không muốn gặp anh sao?! Bởi vì Thẩm Loan à? Hay là bời vì
anh cướp vị trí đi chủ tịch của con bé?" Người đàn ông gầm nhẹ, vừa tức giận
lại vừa ấm ức.
Tức giận là vì cô quay lưng bước đi, bỏ lại anh ta không chút lưu luyến nào.
Ấm ức chính là vì địa vị của anh ta trong lòng cô ấy còn không được bằng
Thẩm Loan.
Rống xong, Thẩm Xuân Hàng mới nhận ra hành động ban nãy của mình không
thỏa đáng.
Anh ta có tư cách gì mà trách móc cô ấy cơ chứ?
Lại có tư cách gì mà to tiếng quát nạt Miêu Miêu cơ chứ?
Bởi vì cô ấy không để ý đến anh ta, không quan tâm đến anh ta, không nấu cơm
cho anh ta sao?
Thật là quá buồn cười!
Thẩm Xuân Hàng chỉ cảm thấy trong lòng như bị đâm thủng một lỗ lớn, gió
lạnh vô tình thổi qua, thật là lạnh lẽo.
Anh ta sợ mình càng nói càng quá đáng, nói một tiếng "Xin lỗi" xong thì lập tức
ép buộc bản thân tắt máy, đút di động vào trong túi, gắt gao đè lại.
Sau đó, cả thế giới đều chìm trong sự yên lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe
thấy cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Nhìn ra xa xăm, cũng không có âm thanh náo nhiệt của đường phố, bóng cây
lay động trong gió, đèn đường lờ mờ chiếu xuống mặt đường một quầng ánh
sáng mờ nhạt.
Một bóng dáng cao ráo đứng yên ở đó, không hề nhúc nhích.
Nếu như không có cơn gió đêm thỉnh thoảng thổi bay vạt áo của anh ta, thì suýt
chút nữa đã làm cho người ta lầm tưởng rằng đây là một bức tranh tĩnh.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một phút, hoặc cũng có thể là mười phút,
người đàn ông cuối cùng lại tiếp tục nâng bước, vững vàng đi về phía trước.
Chỉ là bóng dáng của anh ta, nhìn thế nào cũng chỉ là vẻ cô đơn tịch liêu...
Lúc Thẩm Xuân Hàng quay lại nhà chính đã hơn mười giờ đêm.
Nhà họ Thẩm đang trong giai đoạn rối ren, Minh Đạt cũng như con thuyền nhấp
nhô phiêu du trong bão, cho nên trong khoảng thời gian này anh ta đều ở lại
đây.
Thêm cả chuyện như đang cố tình trốn tránh một thứ gì đó, đã rất lâu rồi anh ta
không quay lại chung cư.
"Thưa cậu ba." Chu Khánh Phúc mở cửa cho anh ta.
Thẩm Xuân Hàng hơi sững lại: "Sao chú còn chưa ngủ?"
"Bây giờ vẫn còn sớm."
"Sau này không cần đợi tôi."
Chu Khánh Phúc là người lớn tuổi trong nhà họ Thẩm, cần mẫn làm việc trong
tòa nhà này đã vài thập niên nay, tóc đen đã đổi thành đầu bạc mà trước sau vẫn
không rời bỏ.
Cũng vì vậy mà Thẩm Xuân Hàng mà dành cho ông ấy sự tôn trọng.
Chu Khánh Phúc mỉm cười, đuôi mắt nhăn nheo như cánh hoa cúc úa tàn, vẻ
mặt hiền hậu, có đôi chút hiền từ.
Trong nhất thời, lại có chút giống với Thẩm Tông Minh.
Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng đau nhói, giây tiếp theo vội vàng né tránh.
Anh ta sợ chính sẽ không kiềm chế được mà thất lễ.
Trong thời điểm tồn vong nguy cấp này, anh ta tuyệt đối không cho phép chính
mình được quyền yếu đuối.
"Không sao cả, người lớn tuổi rồi vốn dĩ ít ngủ." Nói xong, bèn đưa cho anh ta
một ly nước ấm.
"Cảm ơn chú." Thẩm Xuân Hàng duỗi tay đón lấy: "Chú đi ngủ trước đi."
Chu Khánh Phúc lại không đồng ý ngay lập tức, vẫn đứng im tại chỗ, trên
khuôn mặt tỏ vẻ băn khoăn, muốn lại lại thôi.
Thẩm Xuân Hang đặt ly nước xuống, nhìn ông ấy, dò hỏi: "Chú có chuyện gì
muốn nói sao?"
"... Tôi định về quê." Chu Khánh Phúc thở dài. "Đầu tiên là cậu cả đi, sau đó cô
Yên cũng đi theo... bây giờ ngay cả ông chủ cũng..."
Nói đến câu sau, đã là tiếng nghẹn ngào không thành chữ.
Hốc mắt Thẩm Xuân Hàng cũng nóng lên, kịp thời kiềm chế lại cảm xúc: "Quản
gia Chu, chú..."
Ông ấy xua tay: "Cậu ba, hãy nghe tôi nói xong đã. Nhà họ Thẩm bây giờ, chủ
nhân vắng mặt, người giúp việc cũng không có chỗ để dùng. Huống hồ..." Ông
ấy miễn cưỡng cười cười: "Tôi cũng già rồi, không biết có phải là bệnh chung
của người cao tuổi, lớn tuổi rồi luôn thích nhớ đến những chuyện ngày xưa."
Dưới ánh đèn, trong mắt Chu Khánh Phúc nhạt nhòe nước mắt: "Nhớ đến càng
nhiều, lại càng hoài niệm, tôi sợ chính mình không còn nhiều thời gian..."
"Tôi hiểu rồi." Thẩm Xuân Hàng đứng dậy, tránh khỏi ông ấy, đi về phía trước,
để lại một bóng dáng cao ngạo cô độc và sườn mặt: "Được, tôi đồng ý"
"Cảm ơn cậu ba."
"Chú định bao giờ thì đi?"
"Ngày mai tôi đi." Trầm giọng than khẽ một tiếng: "Càng ở lại càng không nỡ,
đến bây giờ tôi cũng không tin rằng ông chủ lại..."
Thẩm Xuân Giang ngắt lời: "Thời gian không còn sớm nữa, chú đi nghỉ ngơi
sớm một chút, ngày mai còn có sức lên đường."
Nói xong, bước thẳng lên tầng.
Bây giờ, cả một căn nhà rộng lớn như vậy thật sự chỉ còn lại mình anh ta.
Như vậy cũng tốt, tốt lắm...
Ngày hôm sau, Chu Khánh Phúc đã dậy sớm đến từ biệt.
Ông ấy ở nhà họ Thẩm bao nhiêu năm nay vậy mà đồ vật mang đi lại không hề
nhiều.
Chỉ mang theo một chiếc vali gọn gàng đơn giản, giống như năm đầu tiên ông
ấy đến đây.
Thứ ra đi cũng chỉ là năm tháng, người thanh niên năm đó nay đã dần dần già
đi, cảnh còn người mất.
Thẩm Xuân Hàng đưa cho ông ấy tờ sec đã chuẩn bị từ trước: "Tiền không
nhiều lắm, chỉ là một chút quà nho nhỏ. Mấy năm nay chú đã vì cái nhà này mà
làm bao nhiêu chuyện, tuyệt đối không thể dùng tiền để đong đếm được."
"Tôi không thể nhận!" Chu Khánh Phúc liên tục từ chối.
"Tôi nói rồi, đây chỉ là một chút lòng thành thôi."