chú trước, yên tâm, không lấy tiền, miễn phí."
Lục Thâm: "..." What?! Thằng nhóc con?!
Cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Loan đảo mắt, cười nhẹ nhàng nhìn về phía anh
ta: "Thất gia, thật ngại quá, làm phiền anh ngồi đây đợi tôi một lát thôi, chờ
Quyền Hãn Đình tới, thì để anh ta nói cho anh biết vì sao hoa hồng lại đỏ như
vậy, tôi tin rằng đáp án nhất định sẽ làm cho anh... vô – cùng – vừa – ý!"
Bốn chữ cuối cùng, Lục Thâm nghe được cả sát khí ẩn giấu, không nhịn được
mà rùng mình.
Cái gì gọi là "Vô cùng vừa ý"?
Lập tức lửa giận xông tới não: "Thẩm Loan, có bản lĩnh thì đấu một một! Thế
mà cô lại dùng anh Lục để ép tôi?!"
"Đúng thế, có vấn đề gì không?" Thẳng thắn hùng hồn.
"..." Móa!
Hai người giằng co một phút, Lục Thâm thua trận, nghiến răng nghiến lợi:
"Xem như cô lợi hại! Hãy đợi đấy!" Nói xong, anh ta giả vờ rời đi.
"Thất gia dừng bước."
"Ở lại làm gì!" Không dừng lại, giọng điệu căm giận, trong lòng lại lo sợ Quyền
Hãn Đình lập tức tới đây, anh ta không đi ngay, chẳng lẽ còn đứng đó đợi ăn
mắng à?
Thẩm Loan than nhẹ, buồn bã nói: "Anh cho rằng, chỗ này của tôi muốn tới thì
tới, muốn đi thì đi à?"
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Miêu Miêu dẫn theo năm bảo vệ xông tới: "Chính là
anh ta, bắt lại!"
Hai mươi phút sau, Quyền Hãn Đình dẫn theo Sở Ngộ Giang tới, vừa vào cửa
đã thấy Lục Thâm bị trói hai tay lại sau lưng, chật vật ngồi trên ghế sa-lon.
"Anh Lục..." Thấy Quyền Hãn Đình xuất hiện, mắt anh ta sáng lên, chợt trong
lòng thấy tủi thân, trong họng nghẹn ngào nói nhỏ: "Em bị người phụ nữ xấu xa
này bắt nạt, anh nhất định phải giúp em báo thù... Hu hu..."
Vừa ai oán vừa tố cáo.
Quyền Hãn Đình: "..."
Sở Ngộ Giang: "..."
Thẩm Loan: "..."
Hai giây yên tĩnh quái dị trôi qua, Quyền Hãn Đình đi tới gần Thẩm Loan đứng
đó không xa, Sở Ngộ Giang thì đi tới cởi trói giúp Lục Thâm.
"Chú Lục." Làm phận con cháu, Thẩm Loan mở miệng trước, nụ cười vẫn chưa
hề đứt đoạn.
"Em trói lão Thất lại làm gì?" Giọng nói lạnh lẽo, biểu cảm càng lạnh hơn, anh
không nói đùa, mà vô cùng nghiêm túc chất vấn cô vì sao lại dùng cách này để
đối xử với anh em của anh.
Thẩm Loan không hề cảm thấy bất ngờ.
Dù sao, anh em như thể tay chân, phụ nữ thì như quần áo, huống chi, vẫn là chỉ
là một người phụ nữ một đêm sương qua đường?
"Bởi vì anh ta đáng đời!"
Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Em vừa mới nói, thằng bảy muốn giết em?
Chuyện gì đã xảy ra?"
"Thất gia nói, nếu như tôi không giao vòng tay ra, anh ta sẽ cho cháu biết vì sao
bông hoa hồng lại đỏ như thế. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh ta nói là máu nhuộm
đỏ."
Đúng lúc này Sở Ngộ Giang dẫn Lục Thâm vừa được cởi trói tới, Quyền Hãn
Đình tiện tay túm lấy cổ áo của anh ta, đè cả người anh ta xuống mặt bàn làm
việc.
"Á..." Lục Thâm kêu rên, quay đầu nhìn anh, dáng vẻ tội nghiệp như con cún
con đang bị trách phạt: "Anh Lục, anh nhẹ tay tí đi! Đau quá đau quá đau quá..."
"Có phải em nói mấy câu đấy không?"
"..."
"Lục Thâm!"
"Hình, hình như là... A!"
"Sở Ngộ Giang!" Quyền Hãn Đình trầm giọng.
"Thưa ngài?"
"Bắt cậu ta đem ra ngoài cho tôi!"
"Vâng." Sở Ngộ Giang túm lấy Lục Thâm, lắc lư đi ra ngoài.
"Tiểu Giang Giang, chúng ta thương lượng đi, anh thả tôi ra, lần sau tôi mời anh
đi ăn cơm, được không?"
"Chẳng ra sao cả."
Lục Thâm vội kêu lên: "Anh đừng như thế mà... Tôi cứ bị bắt trở về như thế
này, chắc chắn sẽ bị mắng, anh thả tôi đi có được không?"
"Tiểu Thất gia, ngài im lặng một chút đi, bây giờ Lục gia làm thật đấy, cậu
ngoan ngoãn một tí may ra còn được xử lý khoan hồng."
Lục Thâm lập tức cảm thấy, cả thế giới này đều đen tối.