Suy xét cái gì?
Tất nhiên là suy xét làm bạn gái anh!
Quyền Hãn Đình hăng hái, trong lòng của thẳng nam ngo ngoe rục rịch, hận
không thể lập tức lao ra hỏi cho rõ ràng.
Giây tiếp theo, lý trí quay lại.
Hít!
Cô nhóc con gian xảo, vì dụ anh ra ngoài, lại dùng cả mỹ nhân kế!
Không thể không nói, thật sự có tác dụng!
Ít nhất đối với con cá lớn Quyền Hãn Đình, mồi của Thẩm Loan gãi đúng chỗ
ngứa.
Màu mỡ, mê người, thơm ngào ngạt.
Anh nghiến nghiến răng, cắn câu hay là không cắn câu đây?
Bên kia, Thẩm Loan uống nước xong, đập nắp lại, lấy ra một băng đạn mới
trong ba lô mang theo bên người, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm,
không chút hoang mang.
Thính lực của Quyền Hãn Đình vô cùng tốt, không cần nhìn cũng có thể nghe ra
cô đang làm cái gì.
Chuẩn bị chiến đấu?
Hừ!
Quả nhiên là giả bộ, muốn lừa anh đi ra!
Quyền Hãn Đình cắn răng, ông đây không theo ý em, sao nào?
Tiếp tục ngồi xổm trong bụi cỏ, không dao động.
Nhưng -
Nhưng mà muốn bước ra quá điii!
Thẩm Loan kiểm tra súng và đạn dược, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì,
trực tiếp ném ba lô đi.
Tác chiến mà vác nặng, cô không có thể lực như Quyền Hãn Đình, đành phải cố
hết sức giảm bớt trọng lượng của ngoại vật.
Vẫn không nói lời nào sao?
Vậy mà lại có thể nhẫn nhịn!
Thẩm Loan nhếch môi, cố tình thả chậm giọng điệu: "Chú lục, anh... Thật sự
không tò mò sao?"
"..." Tò mò muốn chết!
"Ra đây đi, ra đây tôi sẽ nói cho anh." Ăn nói nhỏ nhẹ, giống như thì thầm với
người yêu, mang theo vài phần dỗ dành.
Tim của Quyền Hãn Đình đập như sấm, ma xui quỷ khiến dịch ra một chút.
Đúng lúc này, Thẩm Loan trốn sau thân cây lắc mình ra, trên mặt không nhẹ
nhàng nhàn nhã, ngược lại bị thay thế bởi sự lạnh lẽo, bắn mấy phát về người
đàn ông đang nấp sau bụi cỏ.
Đoàng đoàng đoàng -
Chỉ thấy bụi đất bay tán loạn, khói thuốc súng lượn lờ.
May thay Quyền Hãn Đình phản ứng kịp thời, ném súng ngắm, ôm đầu, lăn hai
vòng, trốn đến sau một cây đại thụ.
"Cô nhóc, em lừa tôi?"
"Tự anh bại lộ, còn không cho tôi nổ súng?"
"Em câu dẫn ông đây!"
Thẩm Loan sặc, ánh mắt khóa chặt vào nơi ẩn nấp của người đàn ông, lại đoàng
đoàng hai phát: "Tự mình không nhịn được dụ hoặc, trách ai?"
Vụn gỗ văng vào mặt Quyền Hãn Đình, xẹt qua gò má, bắn vào trong miệng.
Anh xì một tiếng khinh miệt, phun ra mạt gỗ.
Cười khẽ: "Chỉ trách em quá đẹp, khiến ông đây khó lòng kìm chế."
Đừng nói, vẫn còn rất vần.
Khóe miệng Thẩm Loan run rẩy, lời âu yếm này vô cùng trơn tru, đáng tiếc, khi
nên ra tay tuyệt không mềm lòng, tìm đúng góc độ lại bắn hai phát.
Quyền Hãn Đình nghiêng người né tránh nguy hiểm.
"Bây giờ trong tay tôi có ba khẩu súng, ba băng đạn, ba lô của anh đã rơi xuống,
súng ngắm cũng không kịp nhặt, tôi đoán, trong tay anh còn một khẩu súng,
thậm chí tệ hơn là một khẩu cũng không có." Thẩm Loan cất bước tới gần.
Giọng nói của người đàn ông mang theo một tia tà khí, nghe không ra bất cứ sự
khẩn trương nào: "Ông đây dùng tay không là có thể đè em nằm sấp xuống, tin
không?"
Sắc mặt Thẩm Loan khẽ thay đổi: "Nói như vậy, trên người anh không có một
khẩu súng nào?"
Tiếng cười nhẹ chợt vang lên, như mở nắp vò rượu, lượn lờ tinh khiết thơm
lừng: "Có hay không có, em tiến lên thử là biết."
Nghe không ra vui buồn, cũng không thể phân biệt thật giả.
Chính nguyên nhân này mới khiến Thẩm Loan do dự.
Nếu trên tay Quyền Hãn Đình có súng, mặc kệ một khẩu hay hai khẩu, cô đều
không khó lòng thắng; nhưng nếu không có, còn có thể đọ sức.
Rốt cuộc, có hay không?
Đánh cuộc hay không đây?
Thẩm Loan vẫn luôn rất quả quyết, hiếm khirối rắm như giờ phút này.
Thứ nhất, tình huống thật sự phức tạp.
Thứ hai, Quyền Hãn Đình người này sâu không lường được, cô phải cẩn thận.
Tâm tư xoay chuyển, nhưng chỉ trong giây lát, cuối cùng cắn răng một cái, đánh
cuộc đi!
Thẩm Loan cầm súng tiến lên, đánh thẳng vào ngực người đàn ông, cùng lúc
đó, một khác khẩu súng khác cũng nhắm vào cô.
"Tôi có nói không có súng sao?" Một khẩu M9 xinh xắn nằm trong tay Quyền
Hãn Đình: "Vật hộ mệnh luôn mang bên người, đây là kiến thức thường thức,
ông đây đã dạy em mà?"
Giọng Thẩm Loan rầu rầu: "... Không có."
"Vậy bây giờ dạy em cũng không muộn."
"..."
Anh quơ quơ khẩu súng trong tay: "Bây giờ so xem động tác của ai nhanh hơn."
Nói xong, ngón trỏ đặt vào cò súng.
Thẩm Loan híp híp mắt, làm động tác giống thế, hơi hơi giơ cằm lên lộ ra sự
kiêu ngạo, không sợ hãi.
"Từ từ!" Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.
Thẩm Loan nhướng mày.
"Có ba lối rẽ, vì sao chọn lối này?"
"Thứ nhất dấu chân quá nhiều, anh sẽ không ngốc đến mức tự để lộ hành tung."
"Nếu là thủ thuật che mắt?"
"Không có khả năng."
Quyền Hãn Đình hứng thú: "Nguyên nhân?"
Thẩm Loan bĩu môi: "Anh là một người đàn ông to lớn, sẽ có hành vi cố ý lưu
lại dấu chân như phụ nữ này sao, chắc là không đâu?"
Nghe thấy câu "người đàn ông thực thụ" khiến cả người thật thoải mái.
"Em cảm thấy ông đây to lớn?"
"?" Cái gì với cái gì? Vẻ mặt Thẩm Loan ngây ngốc.
"To lớn chỗ nào?" Nụ cười tà mị của Quyền Hãn Đình càng sâu, dùng họng
súng khẽ nhấc cái cằm thanh tú của người phụ nữ: "Nói nghe xem, trả lời chính
xác sẽ có thưởng."
"Thưởng cái gì?"
"Là người thắng WG lần này, thế nào?"
Đôi mắt Thẩm Loan sáng ngời, nhịn xuống cảm xúc muốn nổ súng, khó có khi
thuận theo: "Chỗ nào cũng to lớn."
Ngực Quyền Hãn Đình phập phồng, một làn gió mùa xuân ấm áp, hòa quyện
với hương thơm của hoa, ủ thành một hũ mật ngọt, bịch một tiếng, vỡ tan trong
lòng, lan khắp cơ thể, ngọt tận sâu trong lòng!
Sau đó ——
Anh ném súng đi, giơ tay lên, cười đầu hàng.
Dáng vẻ mặc người xâu xé.
Thẩm Loan không nghĩ tới đối phương nhận thua dứt khoát như vậy, nào là
"Luật rừng", "Quy củ vồ mồi" đâu?
"Bảo bảo, bây giờ em có thể nổ súng."
Một tiếng "Bảo bảo" kích thích Thẩm Loan thiếu chút nữa run rớt súng trong
tay.
"Im, miệng!"
"Bảo bảo bảo bảo bảo bảo..."
Ngang ngược!
"Quyền Hãn Đình, anh nổi điên cái gì?"
"Yêu em phát điên."
"..."
"Ông đây đã giơ tay đầu hàng rồi, em suy xét thế nào?"
Ánh mắt Thẩm Loan chợt lóe: "Cái gì thế nào?"
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống: "Lần trước đưa em về nhà, ở trên xe, em
nói sẽ suy xét làm người phụ nữ của ông đây. Vừa rồi cũng đã đồng ý, anh ra thì
sẽ nói kết quả, bây giờ ông đầy không chỉ ra mà còn cam tâm tình nguyện nhận
thua. Bảo bảo, em đã không còn chỗ trốn rồi."
"Ai nói?" Thẩm Loan nhếch môi, giơ tay, ngón tay buông lỏng, họng súng đang
chĩa về phía người đàn ông đột nhiên rơi hạ xuống.
Quyền Hãn Đình sững sờ tại chỗ.
Thẩm Loan đã xoay người: "Hòa. Tôi không giết anh, đừng bắt tôi trả lời."
"..." Fuck! Còn có loại thao tác này?
"Hey!" Thẩm Loan đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh mặt trời, đuôi mắt người
con gái cong cong giống như một cơn sóng nhỏ dập dìu trong mặt hồ phẳng
lặng: "Không cần anh đầu hàng, tôi cũng là người thắng rồi."
Hai người quán quân cũng là quán quân. Huống chi, cô có hai mạng, Quyền
Hãn Đình không có mạng, so đầu ra, so thương tổn, so kinh tế, cô đều chiếm
ưu thế áp đảo.
Nội tâm Thẩm Loan bình tĩnh.
Trái lại người nào đó lại không bình tĩnh như vậy, tại sao, tại sao lại không theo
kịch bản vậy? Cho nên kết quả cuối cùng là gì? Ôi... Tiểu yêu tinh tra tấn người!
Hai người một trước một sau từ trong rừng đi ra, Sở Ngộ Giang, Lăng Vân và
Thiệu An Hành đã từ sớm bỏ mình, ba người xếp hàng, vẻ mặt tò mò hết nhìn
người này lại nhìn người kia.
"Cuối cùng trong hai người ai là người thắng vậy?"
"Ngang tay."
Ánh mắt Thiệu An Hành tràn đầy kinh ngạc hướng về phía Quyền Hãn Đình,
như muốn nói: Người anh em, trình độ của cậu không đến mức này chứ?
Ngay cả khóe mắt Quyền Hãn Đình cũng lười liếc anh ta.
Thương tiếc, từ trong tới ngoài.
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân liếc nhau, tình huống này là sao?
Thẩm Loan buông trang bị, tháo mũ bảo hiểm, lập tức cả người nhẹ nhàng, nhìn
quanh: "Lục Thâm đâu?"
Thiệu An Hành: "Đi toilet còn chưa trở về."
Thẩm Loan không khỏi cười lạnh, nhưng không nói gì, trực tiếp giết đến trong
nhà, cũng không đi tìm người trước mà gọi người máy bảo mẫu: "Rebacca, mở
hệ thống camera tra tìm, định vị vị trí cụ thể của Lục Thâm."
Người máy không phản ứng.
Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Lolita?"
"Yes! Đã nhận được lệnh, xin hỏi có phải định vị Lục Thâm đúng không?"
"Đúng."
Năm phút đồng hồ sau, cửa phòng chứa đồ bị người đá văng từ bên ngoài,
Thẩm Loan lập tức đi vào, bắt được Lục Thâm đang nấp trong trong đó ra!
"Hi, tiểu thất gia đang chơi trốn tìm hả?" Ý cười tràn đầy, mi mắt cong cong,
thật đúng là tiểu tiên nữ.
Nhưng trong mắt Lục Thâm lại không khác gì con quỷ nhỏ có cặp sừng dài trên
đầu.
Đáng sợ!
Quá đáng sợ!
"Tiền đặt cược..."
"Tôi sai rồi!" Lục Thâm túm chặt cánh tay mình, vẻ mặt nịnh nọt: "Tôi thề, từ
nay về sau không bao giờ gây phiền toái cho cô nữa, thật đó! Giơ cao đánh khẽ
tha cho tôi đi..."
"Đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, nếu tôi không nhầm, bây giờ anh
định nói một đằng làm một nẻo sao?"
"Tôi không có ý đó..." Giọng nói yếu đuối, rõ ràng không đủ tự tin.
"Ô, vậy anh có ý gì?"
"Thì... Không khỏa thân, đổi thành hình phạt khác được không?"
Thẩm Loan vẫn giữ ý cười, gằn từng chữ một: "Không, thể, được."
Cả người Lục Thâm hoảng loạng.
"Đừng mà, mọi chuyện đều có thể thương lượng..."
"Từ chối thương lượng."
"Không phải... Thẩm Loan, Thẩm nữ vương, tiểu tổ tông, cô đại nhân đại lượng,
xinh đẹp như hoa, tâm địa lương thiện, tha cho tôi được không?"
Thẩm Loan cười lạnh: "Nếu hôm nay người thua là tôi, anh sẽ giơ cao đánh khẽ
sao?"
"Tất nhiên! Sao tôi có thể để chị dâu tương lai quỳ xuống nói "nhận thua"
được?" Dù anh ta có muốn, Lục ca cũng không cho mà!
Nửa câu sau Lục Thâm không nói, nhưng cả hai người đều hiểu.
Ánh mắt Thẩm Loan nháy mắt buông lỏng, có câu, người trước lưu một đường,
ngày sau còn gặp nhau, hôm nay mà khỏa thân không chừng quan hệ hai người
sẽ chuyển biến vô cùng xấu, càng nhiều phiền toái.
Nhưng buông tha dễ dàng như vậy, cô lại cảm thấy không cam lòng.
Dựa vào cái gì hả?
Lục Thâm tìm cô gây phiền toái nhiều lần, tuy không gây hại lắm, nhưng liên
tiếp như vậy, quả thực rất phiền.
Khi Thẩm Loan chuẩn bị mở miệng từ chối, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đột
nhiên xuất hiện, một trái một phải kéo Lục Thâm ra ngoài.
"Fuck! Hai ngươi làm gì vậy?! Để tôi xuống!"
Lục Thâm không thấp, nhìn qua chắc cũng tầm 1m8, nhưng bây giờ giống như
cái vò miệng rộng bị người ta khiêng lên, hai chân đạp loạn trong không khí.
Thấy thế nào cũng thấy buồn cười.
Thẩm Loan nuốt nuốt nước miếng, nâng bước đuổi theo, đi được một nửa mới
phát hiện là hướng về phía trường bắn.
Vãi! Thật sự phải khỏa thân!
Đột nhiên, một cái cánh tay ngang trời chặn lại, kẹp eo, cuốn cả người cô qua.
Trong chớp mắt, Thẩm Loan nhào vào một vòng ôm cứng rắn mà ấm áp, một
luồng hơi thở nam tính ngang ngạnh chui vào chóp mũi, say mê khiến cô không
khỏi hoảng thần, gần như choáng váng.
"Êi! Anh làm gì vậy?!" Cô đẩy ra.
Người đàn ông càng cúi thấp người, một bàn tay nóng bỏng dán sát vào tấm
lưng thon gầy của người phụ nữ, nóng rực.
Giống đi lạc lối trong mê cung, lại giống như không tháo được gông cùm xiềng
xích.
"Lại động, tự gánh lấy hậu quả!" Giọng điệu khàn khàn, mọi lời nói dường như
bật ra khỏi răng, bị kìm hãm và đè nén.
Thẩm Loan có thể nhận thấy rõ hô hấp nặng nề của người đàn ông, cùng với
nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, ánh mắt biểu lộ sự khát vọng.
Yết hầu lăn nhẹ.
"Bảo bảo... Em còn nhớ hay không, lần suối ở nước nóng trong sơn trang..."
Sắc mặt Thẩm Loan trầm xuống, đẩy anh ra: "Quyền Hãn Đình, anh đứng đắn
chút!"
"Ông đây... rất đứng đắn."
Có mà lừa quỷ!
"Anh buông ra."
"Không buông." Nói xong còn cọ cọ mấy cái, không chạm vào ngực, chỉ lưu
luyến nơi hõm cổ: "Bảo bảo, em thơm quá..."
Thẩm Loan dở khóc dở cười, cô nhớ tới con Golden kiếp trước mình nuôi cũng
thích cọ cọ cô như vậy.
Một con rất to nhưng khi làm nũng lại chẳng khác gì một bé ngoan.
Ngược lại đừng quá vô sỉ là có thể dễ như trở bàn tay chiếm được trái tim của
người ta rồi.
"Anh là chó hả?"
"Gâu ——"
"Được rồi, nói chuyện chính đi!" Thẩm Loan đẩy đầu của anh: "Sở Ngộ Giang
và Lăng Vân có phải do anh gọi tới không?"
"... Ừm." Anh còn chưa hài lòng.
Thẩm Loan thật không biết nên nói gì mới tốt.
Cô còn đang băn khoăn, lo lắng, kiêng dè, Quyền Hãn Đình đã giúp cô xử lý
luôn; cô muốn, dù không nói, anh cũng có thể đưa đến trước mặt cô.
"Êi, anh ngốc có phải không? Có mưu đồ gì?"
"Mưu đồ nơi này." Anh duỗi tay chỉ chỉ vào vị trí trái tim cô: "Một ngày nào đó,
ông đây sẽ bước vào nơi này."
Trường bắn ngầm.
Trong lúc Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình nói chuyện, Lục Thâm đã bị lột sạch
chỉ còn lại chiếc quần lót, bây giờ đang bị Sở Ngộ Giang và Lăng Vân đuổi theo
muốn lột nốt mảnh che chắn cuối cùng.
Ngũ gia Thiệu An Hành ở bên cạnh vui tươi hớn hở xem kịch, trên khuôn mặt
trang nghiêm hoàn toàn không thèm che dấu nụ cười "kiểu tú bà".
"Sở Ngộ Giang! Anh anh anh đứng lại đó cho tôi!" Lục Thâm vừa chạy vừa thở
hồng hộc.
"Tiểu thất gia, dù sao chỉ có ba vòng, theo như quãng đường chạy của anh bây
giờ, chắc chắn sẽ hoàn thành nhanh thôi." Sở Ngộ Giang đuổi sát không bỏ, lại
không thở dốc.
Lăng Vân tấn công từ phía khác, rốt cuộc rồi Lục Thâm cũng sẽ bị bắt thôi.
"Cái cứt —hai đồ vong ân bội nghĩa! Giúp đỡ người ngoài bắt nạt ông đây! Cút
hết đi-"
"Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, không liên quan gì đến người ngoài hay người
nhà."
Lăng Vân gật gật đầu tán đồng, phụ họa: "Chủ yếu là mọi người đều muốn nhìn
thấy anh khỏa thân."
Lời này thực sự real.
Lục Thâm khóc: "Tôi có thể từ chối không?"
Sở Ngộ Giang lắc đầu.
Lăng Vân cũng lắc đầu theo.
"..." Sống không còn gì luyến tiếc.
Hai người tới gần, một người đè tay, một người áp chế chân, Lục Thâm giống
như khuê nữ mới lớn bị trà đạp, gào đến kinh thiên động địa -
"Tôi không chơi! Không chơi! Ai dám lột quần lót của tôi, tôi mẹ nó sẽ không
để yên!"
Giống như một đứa trẻ hư chơi xấu khóc lóc la lối.
"Ngũ ca, Lục ca, hai người nhẫn tâm nhìn em bị đối đãi thô bạo như vậy sao?
Lương tâm của hai người không đau sao? Em không phải là bảo bảo của hai
sao? Anh anh anh..." Gọi trời gọi đất không được, chuyển sang con đường dịu
dàng dụ dỗ.
Thiệu An Hành trầm ngâm một lát, bước lên.
Trong mắt Lục Thâm bốc cháy niềm tin hy vọng: "Ngũ ca... anh giúp em với..."
Bát cơm này trong ngoài đều hết rồi.
Dù sao cũng không thể bị lột!
Anh ta trốn thoát sự khống chế của Sở Ngộ Giang, hai tay che chặt bộ phận
quan trọng lại, đáng tiếc, chân vẫn bị Lăng Vân đè nặng, muốn trốn cũng chạy
không thoát.
"Tiểu thất..." Thiệu An Hành than nhẹ: "Có câu, đã đánh cuộc thì phải chịu
thua."
"!"
"Nếu em đã đồng ý rồi, nên thực hiện. Nếu không làm được, ngay từ đầu đừng
đồng ý." Nói xong, cúi đầu nhìn Lục Thâm bằng ánh mắt đáng thương, xoay
người trở về vị trí cũ.
Ừm...
Tiếp tục xem kịch.
Trong lòng Lục Thâm lạnh buốt.
Anh ta cũng không cầu cứu Quyền Hãn Đình, dù sao cầu cũng vô dụng. Bây giờ
người ta bị tiểu hồ ly tinh xoay vòng vòng, hận không thể biến thành đồ ăn tự
dâng lên, đâu còn hơi sức quản anh ta có khỏa thân hay không.
Thế giới quá tàn khốc!
Tràn đầy ác ý!
"Tiểu thất gia, anh đầu hàng đi..." Nói xong làm bộ muốn lột.
Tình hình nghìn cân treo sợi tóc hết sức ——
"Từ từ đã!" Thẩm Loan đột nhiên mở miệng.
Tất cả ánh mắt dồn về phía cô, trong đó có cả Lục Thâm.
Chỉ thấy vẻ mặt cô nhàn nhạt, cánh môi khẽ mở: "Giữ lại quần lót, tôi sợ mù
mắt. Ba vòng, bắt đầu đi, một vòng cũng không thể thiếu."
Sở Ngộ Giang và Lăng Vân trao đổi ánh mắt, đồng thời buông tay.
Lục Thâm đứng dậy từ mặt đất, cất bước bắt đầu chạy, một vòng, hai vòng, ba
vòng...
Một trận WG, cộng thêm một trận cá cược cứ như vậy kết thúc.
"Anh từ từ đã." Ra khỏi trường bắn, Thẩm Loan gọi Quyền Hãn Đình lại.
"Bảo bảo có gì căn dặn?"
"Đừng gọi bậy, sao anh cái người này không chịu nghe lời?" Cô cắn răng.
"Nói câu —em yêu anh, ông đây bảo đảm sẽ nghe lời!"
"Đừng ầm ĩ, nói chuyện đứng đắn chút, có phải anh đã đoán được tôi sẽ thả
người đúng không a, mới để Sở Ngộ Giang và Lăng Vân dốc sức giả vờ, bán
cho Lục Thâm một ân tình?"
Quyền Hãn Đình nhìn cô một cái, không tiếc khen ngợi: "Bảo bảo thật thông
minh!"
"..." Bảo cái đầu anh!
"A Thâm là người mang thù, cậu ấy có thể kiềm chế không phát rồi giết em khi
em có bệnh, nhưng người như vậy cũng nhớ ơn. Anh biết hai người các em có
hiểu lầm, hôm nay chuyện đánh cược của trận WG này đủ để chứng minh. Nếu
không thể giải quyết tốt, chỉ sợ về sau sẽ còn phát sinh lần thứ hai, lần thứ ba..."
"Hai người một người là anh em tốt của anh, một người là người phụ nữ của
anh, ông đây đều luyến tiếc."