Lý Văn Cẩm nhíu mày nhìn văn phòng trỗng rỗng: "Tổng giám đốc Thẩm đi
đâu rồi?"
"Nửa tiếng trước cô ấy đã đi ra ngoài rồi ạ."
"Cô ấy đi đâu?"
"Cô ấy đi gặp khách hàng."
Lý Văn Cẩm khẽ ừ một tiếng, nhưng chân mày vẫn không giãn ra: "Khi nào
Tổng giám đốc Thẩm quay về, nhớ thông báo cho tôi."
"Vậy có cần gọi điện thoại cho..."
"Không cần." Thẩm Như tắt điện thoại, nếu có thể gọi anh ta đã sớm gọi rồi.
......
Miêu Miêu ngồi trên ghế phó lái, ánh mắt năm lần bảy lượt nhìn trộm Thẩm
Loan.
"Đẹp không?"
Miêu Miêu: "!"
Thẩm Loan nhìn thẳng phía trước, đuôi mắt cong cong mang ý cười: "Đã nhìn
ra cái gì rồi?"
Miêu Miêu lảng tránh ho nhẹ một cái, muốn nói lại không dám nói ra, ấp úng,
lắp bắp: "Cái đó...Tổng giám đốc Thẩm, có vẻ như cô không tức giận chút nào
cả?"
"Tại sao phải tức giận?"
"Bị kẻ khác âm mưu vu oan hãm hại, không phải nên tức giận sao?"
"Nên."
Miêu Miêu chớp mắt, im lặng đợi câu tiếp theo.
Quả thế —
Thẩm Loan: "Nhưng tức giận cũng có hai loại: "Một loại là tự giận bản thân
mình, một loại khác là giận người khác."
Miêu Miêu tâm phục khẩu phục: "Đã hiểu."
Ba mươi phút sau, xe dừng lại ở trước cổng khu chung cư.
"Đến nhà tôi rồi, cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm."
"Khoảng thời gian qua cô đã vất vả rồi, mấy ngày này nhớ nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng!"
Thẩm Loan quay xe lại, phóng xe rời đi.
Vừa đi vào trục đường chính, tiếng di động vang lên —
"Alo?"
"Thi xong rồi sao?" Giọng nói trầm thấp, du dương giống như bình rượu cất
trong hầm rượu lâu năm, tỏa ra mùi hương khiến người ta say mê.
Thẩm Loan cũng phải thừa nhận rằng, người đàn ông vừa cất tiếng nói, một cơn
tê dại truyền từ tai đến trái tim, giống như bị điện truyền qua vậy.
"Ừm, vừa đưa Miêu Miêu về nhà."
"Em lái xe à?"
"Ừ."
"Vậy vừa lúc, đến sơn trang Đông Li đi."
Thẩm Loan nhướng mày: "Làm gì?"
"...Gia nhớ em."
Câu này vừa nói ra, trái tim người phụ nữ mềm mại: "Được."
"Thôi, bật định vị của em lên, anh đến đón em."
"Không cần, em đang lái xe rồi."
"Thế cũng cần phải đón."
Thẩm Loan: "..."
Cuối cùng cả hai đều phải nhường nhau, Quyền Hãn Đình xuất phát từ sơn
trang, Thẩm Loan đi từ vị trí hiện tại đến sơn trang, cùng chạy trên một tuyến
đường, chắc chắn sẽ gặp nhau.
Quả nhiên vừa mới chạy ra khỏi vòng Tam Hoàn, Thẩm Loan đã nhìn thấy
chiếc xe màu đen quen thuộc đang chạy băng băng trên đường. Lái xe hẳn là
cấp dưới của Quyền Hãn Đình.
Sau đó người đàn ông xuống xe bước về phía Thẩm Loan, thẳng thắn mở cửa
ghế phụ của Maserati ngồi vào, thắt chặt dây an toàn.
Động tác liên tục thành thạo như nước chảy mây trôi.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên làm như vậy.
"Em đã nói là tự lái xe được rồi mà, cũng không phải không tìm thấy đường,
anh cần gì phải mất công chạy đến?"
"Gia thích!"
"..."
Thẩm Loan cong cong khóe môi, kéo cần gạt số, xe vững vàng đi phía trước.
Còn chiếc xe màu đen chạy bon bon bám theo sau, bảo trì khoảng cách năm
mươi.
Hai mươi phút sau đã đến sơn trang Đông Li.
Mặc dù trên xe có điều hòa, nhưng mà Thẩm Loan vẫn nóng đến mức mồ hôi
chảy ướt hết lưng áo, vải áo dính sát vào sau lưng rất khó chịu.
Cho nên cô bước vào cửa đã đi thẳng lên tầng hai —
"Em đi tắm một chút đã."
Quyền Hãn Đình: "Đến phòng ngủ chính đi."
Thẩm Loan hơi sững lại, cười cười: "Được thôi."
Người đàn ông ngơ ngẩn trước khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, sững sờ
đúng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng dáng thướt tha yểu điệu của người phụ nữ
biến mất sau chỗ ngoặt.
Thật lâu sau, mới thu hồi ánh mắt, chép chép miệng chưa đã thèm.
Nghĩ đến bây giờ Thẩm Loan đang ở trong phòng của anh, không mặc gì cả, sau
đó bước vào phòng tắm của anh, dùng chính cái vòi hoa sen ấy, Quyền Hãn
Đình liền cảm thấy nóng ran hết cả người.
Anh không khỏi nhớ lại lúc ở suối nước nóng trong sơn trang...
Cách đó không xa, Lăng Vân và Sở Ngộ Giang nhìn thấy tất cả, nuốt nước
miếng.
"Tình hình gì đây?"
"Đến phòng ngủ chính tắm rửa? Lão gia nhà chúng ta đã học được chiêu này từ
bao giờ vậy?" Quan trọng là Thẩm Loan cũng không có từ chối!
"Không đúng..."
"Chắc chắn là có vấn đề!"
Sở Ngộ Giang trầm ngâm một lúc lâu sau, bỗng nhiên mở miệng: "Hai người
bọn họ có khả năng đã ở bên nhau rồi đúng hay không?"
Lăng Vân ngây ngốc: "Hả?"
Phòng ngủ chính.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm cách tấm kính mờ, truyền hết vào tai người
đàn ông.
Yết hầu Quyền Hãn Đình nhẹ lăn, ánh mắt liếc về phía đó.
Đột nhiên —
"A Đình!"
"...Anh đây." Giọng nói vừa trầm vừa khàn khàn.
"Đã tìm thấy quần áo chưa?"
"Thấy rồi." Anh đóng lại cửa tủ quần áo, trong tay là quần áo tập luyện trước
kia Thẩm Loan đã mặc, áo hai dây màu đen, quần sooc thể thao màu xám.
"E hèm...Em mở cửa ra đi."
Tiếng nước chảy ngừng lại, cửa lập tức hé ra một phần mười, hơi nước lượn lờ,
mùi sữa tắm ập vào mặt.
Thẩm Loan đứng sau cánh cửa, duỗi một bàn tay ra ngoài: "Ô? Người đâu?
Mau đưa cho em đi."
Lúc này Quyền Hãn Đình mới hồi hồn lại, vội vàng dúi quần áo vào tay cô,
xoay phắt người lại, quay lưng về phía cô.
Đợi đến khi Thẩm Loan mang mái tóc vẫn còn nhỏ nước ra ngoài, anh cũng đã
điều chỉnh xong cảm xúc.
"Tắm xong một cái thật là thoái mái, anh có muốn tắm không?"
Một câu nói thôi lại suýt chút nữa làm phòng tuyến tâm lý mới xây dựng của
người đàn ông sụp đổ.
"Không... không cần..."
"Sao mắt anh đỏ thế? Để em nhìn xem..." Thẩm Loan bước đến trước mặt anh,
ngửa đầu, vươn tay mở mí mắt anh lên.
Hai người dán sát vào nhau, gần như là ngực kề ngực, người phụ nữ chỉ mặc áo
hai dây màu đen càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn nà lộ bên ngoài.
Nhưng Thẩm Loan lại không hề có cảm giác gì về điều này, chỉ nghĩ đến tại sao
mắt anh lại đỏ như thế?
Quyền Hãn Đình: Nhịn, nghẹn!
"Loan Loan..."
"Giọng anh sao thế?" Cô ngạc nhiên, nhướng mày, đối mặt với đôi mắt đang
dần hiện lên ham muốn, bỗng nhiên cô đã hiểu ra.
"Không nhịn được, không nhịn nữa!" Còn chưa dứt lời, đã duỗi tay ôm chặt lấy
vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, hôn xuống.
"Ưm—"
Thẩm Loan hơi sững lại, sau đó bắt đầu đáp lại anh, chậm rãi theo kịp tiết tấu
của anh.
Kết thúc nụ hôn cả hai đều thở dồn dập.
"Loan Loan, khi nào thì em đồng ý cho anh? Hả?" Âm cuối run rẩy.
"Anh chỉ nhớ có thế?" Cô nháy mắt, ánh mắt trêu chọc.
Quyền Hãn Đình cắn răng: "Anh là một người đàn ông bình thường!"
"Vậy trước kia anh giải quyết thế nào?"
"..."
"Ngoan." Cô bóp gương mặt trắng trẻo đẹp đẽ của người đàn ông, thật nhẵn
mịn: "Lại đợi một chút..."
Đến mức chờ chuyện gì, Quyền Hãn Đình không hỏi, Thẩm Loan cũng không
nhắc đến.
Một lúc lâu sau, những xao động trong cơ thể người đàn ông cũng dần dần biến
mất, anh kéo Thẩm Loan ngồi xuống mép giường, lấy máy sấy tóc ra, cắm điện,
bắt đầu tự tay giúp cô sấy tóc.
Vốn dĩ chất tóc của Thẩm Loan không được tốt, tất cả là do những năm đó cùng
mẹ phiêu bạt khắp nơi, ăn không đủ no, ở không được tốt, bị thiếu máu trầm
trọng và suy dinh dưỡng.
Sau khi quay về nhà họ Thẩm, cô bắt đầu có ý thức tự bổ sung dinh dưỡng cho
bản thân, dinh dưỡng cân đối.
Trải qua gần nửa năm sung túc thoải mái, không chỉ cải thiện được sức đề
kháng mà ngay cả mái tóc cũng được chăm sóc vừa dài vừa mượt.
Năm ngón tay thon dài của người đàn ông xuyên qua mái tóc cô, thành thạo gẩy
gẩy mái tóc, những vết chai mỏng trên lòng bàn tay vô tình chạm nhẹ vào da
đầu, chỗ được chạm vào giống như có dòng điện chạy qua.
Thẩm Loan thoải mái híp mắt lại, tỏ ra hài lòng.
Quyền Hãn Đình nhìn dáng vẻ mềm mại dịu dàng của cô, bỗng nhiên liên tưởng
đến một loại động vật— mèo!
Lười nhác, tự phụ, lúc thì lạnh lùng thanh cao, lúc thì dính người.
"...Xong rồi." Anh tắt máy sấy đi.
Thẩm Loan dụi đầu vào lồng ngực anh, đôi tay ôm lấy vòng eo khỏe khoắn của
người đàn ông, cô không hiểu tại sao lại làm như vậy, chỉ là bỗng dưng nghĩ thế
thì làm thôi.
Quyền Hãn Đình cúi đầu xuống cổ cô, dùng đôi môi nhẹ nhàng mơn trớn,
hưởng thụ giây phút người phụ nữ thân mật ỷ lại khó có được này.
"Sao thế?"
Cô lắc đầu.
"Không thi tốt?"
"...Không có chuyện đó."
Quyền Hãn Đình cười nhạt, bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô,
giống như vuốt ve một tấm lụa đẹp: "Nghe có vẻ giống như rất tự tin."
"Làm sao? Nghĩ em không thể thi đỗ à?" Thẩm Loan quay đầu lại nhìn anh.
"Nếu như không đỗ, vậy thì năm nay Khởi Hàng không cần tuyển sinh nữa."
Mắt Thẩm Loan lộ ra vẻ hài lòng: "Miệng đúng là ngọt."
"Muốn nếm thử một chút không?"
"Không thèm."
"Đến đây, không thể để một mình anh ngọt, em cũng có một xíu đi..."
"Quyền Hãn Đình anh lại bắt nạt em...Ưm..."
Phòng khách dưới tầng.
"Ê này, hai người nhìn cái gì thế? Trần nhà có hoa à?" Lục Thâm đột nhiên xen
giữa Lăng Vân và Sở Ngộ Giang, duỗi tay khoác vai hai người, đồng loạt nhìn
lên trần nhà.
Lăng Vân: "Không có hoa. Có người."
Lục Thâm: "Ai?"
Sở Ngộ Giang: "Gia..."
Lục Thâm: "Ồ-"
Sở Ngộ Giang: "Còn có cô Thẩm nữa."
Lục Thâm: "!"
Tiểu hồ ly tinh lại đến nữa?
"Vậy các người ở đây xem cái gì?"
Lăng Vân: "Gia và cô Thẩm đã ở trên đấy hơn 30 phút rồi vẫn chưa xuống."
Lục Thâm: "?"
Lăng Vân: "Còn nữa, bọn họ đều đang ở trong phòng ngủ chính, khóa trái cửa."
Lục Thâm lại lần nữa bị bom nổ.
Anh ta nghĩ rằng, bản thân mình sẽ có một ngày hoàn toàn chết lặng, thôi, đành
như vậy thôi, tự nhiên đi...
Dù sao cũng không ngăn cản được.
Cũng không biết con hồ ly tinh Thẩm Loan kia còn trêu đùa Lục ca bao lâu nữa,
có đôi khi, Lục Thâm còn cảm thấy sốt ruột thay, có thế dứt khoát cho người ta
được hay không đây trời?
Lạt mềm buộc chặt, tâm cơ thầm trầm.
Nhưng mà khi anh ta tận mắt nhìn thấy Quyền Hãn Đình ôm Thẩm Loan từ trên
tầng đi xuống, Lục Thâm choáng váng.
Dáng vẻ thân mật của hai người vừa thấy đã biết là đã xác định quan hệ, có
thêm bước phát triển hơn nữa.
Toàn bộ cơ mặt của Tiểu Thất gia co quắp, haizzz...
Mặt đau quá.
Sau đó, Sở Ngộ Giang, Lăng Vân, Lục Thâm, và người máy bảo mẫu Lolita
đang bận rộn trong bếp đều biết Gia/ Lục ca/ chủ nhân— có bạn gái rồi!
Lolita: "A ha! Trong nhà đã có bà chủ rồi! Vậy sau này, tôi có thể lười biếng
được không?"
Giọng loli, dễ thương vô cùng.