sức người này như con trâu!
Ngoài miệng lại không buông ra, đau đến Quyền Hãn Đình liên tục hít hơi ---
"Cắn thật à?" Anh lẩm bẩm một tiếng, tỉnh hẳn.
Ừm, không phải là mơ, là thật sự ôm cô vào trong lòng, ngửi hương thơm của
cô, cảm nhận độ ấm cơ thể cô.
"Quên đi." Thở dài bất đắc dĩ: "Thích cắn thì cắn vậy..."
Khoảng tầm hai phút, Thẩm Loan mới nhả ra.
Lui ra nhìn, trên mũi người đàn ông vắt ngang hai dấu răng, một trên một dưới,
dấu vết rất sâu, khá là buồn cười.
Cũng may, Thẩm Loan có chừng mực, vẫn chưa thấy máu.
"Không cắn nữa?" Mặt mày người đàn ông vui vẻ, cưng chiều.
Thẩm Loan bĩu môi: "Ê răng."
Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi tối xuống: "Hôn một cái sẽ không ê nữa..."
Nói xong, liền muốn hạ miệng.
Thẩm Loan dở khóc dở cười, giơ tay đẩy cằm người đàn ông: "Cái chủ ý xấu gì
đây? Mệt anh nghĩ ra!"
Nhưng mà, anh vẫn hôn được rồi.
Hôn trộm một cái, không dám ở lâu, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái liền biết điều
lui ra.
Nắm tay người phụ nữ dừng ở trong không trung, cũng không biết nên đánh
xuống hay thu lại.
Giây tiếp theo, cổ tay bị người đàn ông nắm chặt, kéo trở về trong chăn: "Ừm,
đắp kín, đừng để bị cảm."
Thẩm Loan: "..."
Tìm được cái lý do nhỏ này...
"Hôm qua là ai nổi giận với em, nói em trêu hoa ghẹo nguyệt?" Cô nhếch
miệng, hiện lên một nụ cười mỉa.
Vẻ mặt người đàn ông lúng túng: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm..."
"Hiểu lầm ở đâu? Không phải còn đưa ảnh chụp ra sao? Là ai nói bằng chứng
như núi?"
"... Chỉ đùa một chút thôi mà." Đường đường là lục gia, chưa từng cười lấy lòng
như vậy, giống con chó săn lớn vẫy đuôi.
Đêm qua...
Quyền Hãn Đình mạnh mẽ xông tới đây, sau khi chất vấn, không đợi Thẩm
Loan mở miệng giải thích, lại bắt đầu động chân động tay, cuối cùng trực tiếp
nuốt người vào bụng.
Lúc đó vênh váo biết bao nhiêu, lợi hại biết bao nhiêu, ông đây thiên hạ đệ nhất
mà, bây giờ thì sao?
Ha ha, sợ hãi như con thỏ con.
"Em không tin anh không nhìn ra là Nghiêm Cẩn cố ý làm vậy..." Còn về mục
đích, chỉ đơn giản là muốn Quyền Hãn Đình lộ diện thôi.
Người đàn ông sờ sờ mũi, không nói chuyện.
Thẩm Loan thấy dáng vẻ chột dạ của anh, trong nháy mắt đã hiểu rõ: "Ồ, thì ra
anh biết hết à?"
"Loan Loan..."
"Vô dụng!"
"Vợ yêu ~"
Da đầu Thẩm Loan tê dại, nổi da gà cả người: "Anh nói chuyện bình thường..."
"Cục cưng, anh sai rồi! Không nên khi ngờ em, không nên nổi giận, lại càng
không nên chưa có sự đồng ý của em đã vác súng ra trận."
Rất tốt, biết sai ở đâu.
Nhưng mà, phía trước con đang tràn đầy thành ý, nhưng câu "vác súng ra trận"
cuối cùng kia đã bại lộ bản tính.
Thẩm Loan đỡ trán, chỉ cảm thấy đau đầu.
"Còn nữa." Quyền Hãn Đình tiến đến bên tai cô, gằn từng chữ một: "Anh nhớ
em."
Trong nháy mắt kia, tim như bị thứ gì đó đánh trúng, hơi thở của Thẩm Loan
hơi chậm lại.
Đều nói Quyền Hãn Đình cưng chiều, nhưng sao cô lại không vô cùng mềm
lòng với người đàn ông này chứ?
Tình yêu đâu có thắng thua?
Chỉ là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh; một người mắc sai lầm,
một người khoan dung.
Cô hít hơi sâu, trừng mắt, giống như con mèo rừng nhỏ hung dữ: "Không có lần
sau!"
"Được ~"
"Này! Anh nói chuyện thì cứ nói, qua đây làm gì?"
"Cục cưng, anh nhịn rất lâu rồi..."
"?"
"Dáng vẻ em tức giận nhìn rất đáng yêu ~"
"Ưm ---"
Tên lưu manh này!
Trong căn phòng này ngọt ngọt ngào ngào, tình chàng ý thiếp, Sở Ngộ Giang bị
bỏ lại ở căn phòng cách vách lại chỉ có thể sững sờ nhìn cửa sổ.
Đều nói tim của phụ nữ như kim dưới đáy biển.
Nhưng anh ta phát hiện sau khi Quyền Hãn Đình yêu đương cũng bắt đầu trở
nên khó lường.
Rõ ràng mang theo cơn tức đến Hồng Kông, nhưng từ tối qua đi vào căn phòng
cách vách, liền im hơi lặng tiếng dập lửa rồi?
Đến bây giờ còn chưa thấy đi ra...
Ôi, đàn ông!
Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình lăn lộn một buổi sáng, việc thể lực đơn thuần,
đã sớm đói đến mức ngực dính với lưng.
Dừng lại đúng lúc, gọi phục vụ phòng.
Cơm trưa đến, hai người đã ăn chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi.
Ngoại trừ trong không khí vẫn còn lơ lửng hương vị mập mờ, cùng với chăn
nệm hơi xốc xếch ra, tất cả đều rất bình thường.
Đương nhiên, cũng không quên Sở Ngộ Giang ở cách vách, cũng gọi cơm thay
anh ta.
Trong lòng tiểu Giang Giang lúc này: "..." Có phải tôi còn phải cảm ơn hai
người sau khi âm yếm nhau còn có thể nhớ đến tôi còn chưa ăn cơm trưa
không?
Nếu Quyền Hãn Đình đã tới đây, vậy Thẩm Loan cũng không vội trở về.
Hai người chỉ ở lại Hồng Kông chơi mấy ngày, coi như là kỳ nghỉ.
Trong lúc đó, cũng không biết Diệp Mậu lấy tin tức từ đâu, trực tiếp đưa một
bức thư mời đến trong tay Quyền Hãn Đình.
Thẩm Loan nhướng mày: "Anh ta biết tận dụng mọi thứ thật đấy."
"Tiến bộ hơn trước kia không ít."
"Sao, anh định đi?"
Quyền Hãn Đình trực tiếp dùng hành động thực tế để trả lời cô ---
Giơ tay đưa thư mời đưa cho Sở Ngộ Giang: "Cậu đi đi."
"... Vâng."
Sau khi Sở Ngộ Giang cầm thư mời rời đi, Thẩm Loan nhìn theo bóng lưng anh
ta biến mất ở cửa, lúc này mới đảo mắt nhìn về phía Quyền Hãn Đình: "Anh
không đi thì không đi, có cần phải bảo người ta thay anh đi chuyến này không?"
"Đương nhiên là có."
Thẩm Loan: "?"
"Thứ nhất, nhà họ Diệp và nhà họ An còn có chút tình cảm, mà thằng nhóc nhà
họ Diệp kia cũng coi như là một tay anh nuôi nấng, cũng không có trở ngại mặt
mũi gì; thứ hai..." Anh nắm tay ho nhẹ một tiếng: "Bóng đèn quá sáng, tốt chất
cứ đi nơi khác mà chiếu."
Nghe xong cái lý do thứ hai, khóe miệng Thẩm Loan nhịn không được giật giật.
"Đây mới là trọng điểm chứ gì?"
"Khụ... Dù sao A Giang cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, cứ để cậu ta đại
diện cho Huy Đằng lộ mặt ở Hồng Kông."
"Kiếm cớ."
"... Hì hì, anh muốn ở thế giới hai người với em."
Hai người ăn cơm trưa xong, tay trong tay đi ra ngoài.
Không có mục đích, chỉ đi loanh quanh.
Hồng Kông ở phía nam, dù chỉ mới tháng năm, nhưng đã có xu thế vào hè.
Đi đến phố buôn bán, đưa mắt nhìn, một loạt quầy hàng trước mắt đều là những
món ăn vặt đặc sắt, cái gì mà bánh quế trứng, cháo tôm tươi, cá viên, mì xào...
Gian bếp nho nhỏ nhưng món ngon lại siêu lớn.
Quyền Hãn Đình vừa thấy ánh mắt của Thẩm Loan liền biết cô muốn làm gì,
cam chịu than nhẹ: "Anh đi xếp hàng."
Thẩm Loan kéo cánh tay anh lại, cười đến mi mắt cong cong, hiếm khi lộ ra vẻ
dịu dàng của cô gái nhỏ: "Em đi với anh..."
Cứ như vây, hai người thật sự đứng ở cuối cùng, xếp hàng đàng hoàng.
Không bao lâu sau, phía sau bọn họ có mấy cặp đôi đến xếp hàng.
Thế giới bình thường, con phường bình thường, làm chuyện bình thường, giống
như mọi thứ đã trở nên không còn tao nhã cao quý, nhưng chính hơi thở khói
lửa này mới làm cho người ta cảm thấy thiết thực ---
Dưới chân là mặt đất, phía sau là trần gian.
"Hai phần cá viên, trong mỗi phần để thêm bốn viên bò viên."
Lúc bà chủ đưa qua, Thẩm Loan nhận lấy, Quyền Hãn Đình tự giác tính tiền,
sau đó nhận một phần trong tay cô, hai người vừa ăn vừa rời đi.
Đến lượt cặp đôi người yêu tiếp theo chọn món.
Bò viên ở Hồng Kông không quá giống với bò viên trên đất liền. Đầu tiên bên
trong không có canh loãng, cắn một miếng sẽ không trào nước ra; tiếp theo là
không mềm, mà vô cùng dai.
Đường đường là lục gia lại đi ăn vặt với cô trên phố Hồng Kông, vào khoảng
khắc nào đó, trong lòng Thẩm Loan như bị điện giật.
Ăn xong, vứt hộp giấy, hai người không tiếp tục đi dạo lang thang trong dòng
người mà đi vào một trung tâm thương mại.
Thẩm Loan đi toilet.
Lúc đứng ở trước bồn rửa tay để rửa, bỗng giương mắt, thoáng nhìn người đàn
ông phía sau vốn không nên xuất hiện ở đây.
Nghiêm Cẩn!
Không, hẳn phải gọi Diêm Tẫn mới đúng.
Dưới sự truy hỏi bám riết không tha của Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình mới nói
hết nguyên nhân hậu quả cho cô.
Từ lệnh giết của Ma Ba Tuần, đến hai bên đã từng xảy ra xung đột ở Ninh
Thành, sau đó Diêm Tẫn chạy thoát, Cá mập đuổi tới vùng duyên hải đông nam
tiến hành lùng bắt trắng trợn.
Không nghĩ tới, anh ta vậy mà xuất hiện ở Hồng Kông, hơn nữa còn xuất hiện
với thân phận tổng giám đốc Truyền Thông Quang Ấn, đường đường chính
chính, ngang nhiên hoạt động ở dưới mí mắt cá mập.
Cũng đúng, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Đáng tiếc, bởi vì Quyền Hãn Đình ở giữa gây trở ngại, anh ta vẫn bị lộ, bây giờ
chỉ có thể trốn trốn tránh tránh.
"Tôi khuyên anh không nên hành động thiếu uy nghĩ, Quyền Hãn Đình ở ngay
bên ngoài, tôi kêu một tiếng, anh ấy sẽ lập tức xông vào."
Thẩm Loan cúi đầu, mí mắt không nâng, tiếp tục rửa bong bóng trên tay.
Từ đầu đến chân đều không nhìn ra được một chút sợ hãi, sự bình tĩnh và thản
nhiên lộ ra từ trong xương làm cô nhìn qua càng thêm quyến rũ.
Bình tĩnh, thong dong, gặp biến không sợ.
Đều nói người đẹp ở xương, không ở bề ngoài, trước khi Diêm Tẫn không tin,
bây giờ anh ta tin.
Thì ra, một người phụ nữ thật sự có thể chỉ bằng khí chất đã làm cho đàn ông
phải vì đó mà khom lưng.
Diêm Tẫn nheo mắt, một tia sáng đi kèm với sự kinh ngạc lướt qua, nhanh đến
mức làm người khác khó có thể bắt được.
"Cô biết tôi là ai?"
Thẩm Loan nhéch môi: "Tôi không chỉ biết anh là ai, còn biết chúng ta đã sớm
gặp qua một lần ở Ninh Thành, chẳng qua khi đó anh mang mặt nạ, bây giờ đã
tháo ra mà thôi."
"Ha ha... Cô rất thông minh."
Thời gian ngắn như vậy đã có thể liên hệ hai việc lại, suy đoán ra kết quả chính
xác.
Xem ra, người đẹp không chỉ có khuôn mặt đẹp, đầu óc cũng khá tốt.