đến Kinh Bình.
Cùng với một khoản tiền kếch sù cộng thêm Nhị Tử, Tam Tử làm người bảo vệ.
Hai tháng sau, "Mật Đường" khai trương, sau đêm đầu tiên mở cửa đã thu về
được lợi nhuận lên đến sáu con số, rất nhanh đã có tiếng tăm trên đường Hoa
Sen, làm ăn càng ngày càng tốt.
Người sợ nổi danh heo sợ mập, Mật Đường như mặt trời ban trưa khiến bao
người nhức mắt.
Có thời gian âm mưu dương mưu ùn ùn không dứt, trình độ xuất sắc có thể
ngang với tranh đấu trong cung ngày xưa, cũng may có Thẩm Loan tọa trấn nên
cũng không xảy ra chuyện lớn gì.
Danh tiếng Mật Đường càng lúc càng lớn, quy mô mặt tiền cửa hàng không
ngừng mở rộng, nhu cầu "nhân công" cũng từ từ càng ngày càng tăng, không
chỉ người phục vụ, còn tiểu thư tay vịn, người đẹp ghế lô, vân vân.
Bởi vậy, sau ba tháng tọa lạc trên đường Hoa Sen, Lệ Hiểu Đàm đã ra mặt tổ
chức "Thông báo tuyển dụng".
Cuối cùng tuyển được mười người phục vụ, hai DJ, tám tiểu thư tay vịn, trong
đó có một người là Trương Mạn.
Lệ Hiểu Đàm nhìn trúng ngoại hình của cô ấy, lại trẻ tuổi, quan trọng là tính
tình mềm, nghe lời, cho nên tốn không ít tâm tư nâng đỡ cô ấy.
Trương Mạn cũng háo thắng, hoàn toàn phối hợp với sắp xếp của Lệ Hiểu Đàm,
rất nhanh đã chiếm vị trí đầu bảng ở "Mật Đường".
Người phụ nữ này ngoan ngoãn đến mức nào chứ?
Chỉ cần Lệ Hiểu Đàm bảo cô ấy tiếp khách, cô ấy hỏi cũng không hỏi, trực tiếp
đi làm; bảo cô ấy mặc loại váy vóc gì, cho dù là bikini cũng không từ chối.
Như...
Một con rối quá xinh đẹp, không có suy nghĩ, cũng không có cảm xúc, hoàn
toàn chịu người ta điều khiển.
Vì thế, Lệ Hiểu Đàm còn từng nghi ngờ cô ấy liệu có phải do đối thủ cạnh tranh
phái tới để quấy rối, không hề do dự trực tiếp báo Thẩm Loan để xử lý.
Cho đến lúc đó, Thẩm Loan mới bắt đầu chú ý đến người phụ nữ tên Trương
Mạn này.
Quan sát một thời gian sau, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, ngoài chuyện
xinh đẹp hơn, biết nghe lời hơn các tiểu thư tay vịn khác thì không có bất cứ
điểm khả nghi nào.
Để an toàn, cô đã để Tam Tử đi điều tra tài liệu cá nhân của Trương Mạn.
Mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, cấp hai thì bỏ học, một thân một mình đến
Kinh Bình mưu sinh, học việc trong một tiệm làm tóc thẩm mỹ viện, năm 18
tuổi có người quen giới thiệu nên vào quán bar làm người phục vụ, nửa năm sau
chuyển sang làm tiểu thư tay vịn, loại không lên sân khấu, lại qua nửa năm nữa,
cô ấy bắt đầu ra sân khấu.
Tài liệu đó ghi chép lại tất cả quá trình một cô gái bước từng bước vào chốn
trụy lạc, cuối cùng cả người toàn bùn, không thể rũ bỏ.
Năm 21 tuổi là bước ngoặt của Trương Mạn.
Cô ấy gặp quý nhân — ánh trăng sáng Tống Duật.
Tống Duật sắp xếp cho cô ấy ở trong một căn chung cư dưới tên của anh ta, mỗi
tháng cố định nhận tiền, thỉnh thoảng anh ta sẽ ngủ lại, nhưng phần lớn thời
gian đều đi rất vội vàng.
Hai người đều biết ý nghĩa của chuyện này, nhưng Trương Mạn nguyện ý, cô ấy
chủ động xin nghỉ việc ở quán bar, an tâm làm một con chim hoàng yến bị nuôi
dưỡng.
Nửa năm sau, cô ấy có thai, còn chưa kịp nói cho Tống Duật, người đàn ông đã
cắt đứt quan hệ với cô ấy, không cần cô ấy nữa.
Trương Mạn không muốn bỏ đứa con, bởi vì trong quãng thời gian hai người ở
với nhau, cô ấy đã không khống chế được bản thân đem lòng yêu người đàn ông
cho cô ta một cuộc sống ổn định.
Loại quan hệ này cũng không kéo dài được lâu, mà chuyện cuộc sống ổn định
cũng chỉ là tạm thời.
Nhưng cô ấy không hối hận, ít nhất đã từng có được.
Kết thúc mối quan hệ, cô ấy và Tống Duật là hai đường thẳng song song vĩnh
viễn sẽ không giao nhau, tất nhiên phòng ở, xe đều phải trả về.
Không có bằng cấp, cũng không có tài năng, trong bụng còn có đứa bé, Trương
Mạn cần tiền, rất cần!
Nhưng cô ấy không muốn đến quán bar làm việc nữa, chỉ có thể đi xin việc ở
thẩm mỹ viện, mang thai chín tháng, cuối cùng cũng tích cóp được một số tiền,
cũng đủ để sinh con.
Nhưng mọi chuyện lại không thuận lợi như trong tưởng tượng của cô ấy, vì một
chuyện ngoài ý muốn, đứa trẻ muốn ra đời trước ngày dự sinh nửa tháng.
Bởi vì sinh non, bản thân mang bệnh biến chứng, tình hình của đứa bé cũng
không quá lạc quan.
Cũng may bác sĩ đã chữa trị hết sức, Trương Mạn lại phải dùng loại thuốc tốt
nhất, cục cưng rất nhanh đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cơ thể lại vô cùng suy
yếu, sức đề kháng cũng kém.
Sau đầy tháng tình hình vẫn không chuyển biến tốt đẹp, cuối tuần nào cũng phải
chạy đến bệnh viện.
Tiền tiết kiệm của Trương Mạn đã vơi đi nhanh chóng, ban đầu dự tính có thể
đảm bảo chi tiêu cho mẹ con trong vòng nửa năm nhưng bây giờ chỉ có thể cố
lắm đuọc mười ngày, nhưng cư thể đứa bé lại không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Nói cách khác, cô ấy phải tìm được việc trong vòng mười ngày, mới có thể nuôi
sống bản thân, nuôi sống con, và chi trả tiền thuốc men!
Về lại tiệm uốn tóc, thẩm mỹ viện?
Tiền lương quá thấp không đủ tiêu.
Rơi vào đường cùng, Trương Mạn chọn nghề cũ, đúng lúc này Mật Đường nhận
người, cô ấy ôm tâm trạng muốn thử một lần.
Mà sở dĩ nghe lời như vậy, là bởi vì chỉ có như vậy mới có thể được Lệ Hiểu
Đàm ưu ái, mới có thể trong thời gian ngắn nhất kiếm được nhiều tiền, có tiền
chữa bệnh cho con gái.
Lúc Thẩm Loan đã điều tra rõ nàng, đang chuẩn bị nâng đỡ người này, Trương
Mạn lại bị hạ độc trong phòng.
Thẩm Loan đưa cô ấy đến bệnh viện, đáng tiếc, vẫn muộn.
Lúc hấp hối, bên cạnh Trương Mạn chỉ có một mình Thẩm Loan.
Cô ấy xin Thẩm Loan giúp cô ấy chăm sóc con gái, dùng điều kiện đồng ý
quyên giác mạc cho Tán Tán.
Đúng vậy, Tán Tán trời sinh bị hoại tử giác mạc, từ lúc sinh ra đã không thể
thấy thế giới này, phương pháp điều trị duy nhất là — ghép giác mạc.
Thẩm Loan không biết cô ấy biết được điều này từ đâu, nhưng cô không từ
chối.
"... Được, tôi đồng ý với cô."