nằm mơ chứ?!" Trong giọng nói của Hạ Hoài lộ ra sự hưng phấn, vừa mừng vừa
sợ.
"... Anh rất tỉnh táo, đây cũng không phải là mơ."
"Hì hì!"
"Anh biết số điện thoại của Kỳ Tử Thần không?"
"Biết chứ, sao vậy?"
"Nói cho tôi."
Đầu bên kia yên tĩnh vài giây: "Tìm ra rồi, cô nhớ một chút, 138..."
"Ừ, cúp máy đây."
"Từ từ! Cô hỏi số điện thoại Kỳ Tử Thần làm gì?" Giọng nói có chút lạ, cũng có
chút chua.
"Sau này rồi giải thích cho anh, mạng người quan trọng."
Nói xong, lập tức cúp máy.
Hạ Hoài còn vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, lúng ta lúng túng không hồi
thần được: "Mạng người quan trọng?"
Ai?
Mạng của ai?
Bên kia, sau khi Thẩm Loan cúp điện thoại, chuyển tay gọi cho Kỳ Tử Thần.
"Xin chào, ai vậy?" Giọng noi dịu dàng mát lạnh, mang theo vài phần trầm lắng.
"Tôi, Thẩm Loan."
Mắt Kỳ Tử Thần lộ ra sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường:
"Cô... Tìm tôi có chuyện gì không?"
"Mật khẩu màn hình điện thoại của em gái anh là gì?"
"Cái gì?" Đầu bên kia ngốc luôn.
Thẩm Loan lặp lại lời nói một lần nữa.
"456987, cô hỏi chuyện này làm gì?"
Lúc người đàn ông nói chuỗi số, một tay khác của Thẩm Loan đã nhấn nhấn ở
trên màn hình điện thoại, sau tiếng răng rắc, màn hình được giải khóa.
Cô nhấn mở nhật kí cuộc gọi, bảy cuộc gọi nhỡ theo thứ tự là ---
Ba già, 2.
Mẹ yêu, 4.
Anh cả, 1.
Kéo xuống chút nữa, ánh mắt Thẩm Loan chợt dừng, cuộc gọi đã nhận --- tiểu
Yên!
Thời gian là hai giờ chiều.
Cho nên, sau khi Kỳ Tử Nhan nhận điện thoại của Thẩm Yên, mới có thể không
để ý đến bài kiểm tra, chạy tới bệnh viện.
Nói cách khác, "Thẩm Yên" chính là "lý do" mà cô ta không thể không tới!"
"Thẩm Loan, cô vẫn còn nghe không? A lô?"
"Kỳ Tử Thần, bây giờ tôi muốn nói cho anh một việc, tuy rằng tôi còn chưa tìm
ra được chứng cứ, nhưng tôi có cảm giác rất mãnh liệt, đây là thật."
"Chuyện gì?" Nghe giọng nói của cô bỗng chốc trở nên nghiem trọng, Kỳ Tử
Thần cũng không khỏi coi trọng lên.
"Em gái của anh, Kỳ Tử Nhan, bây giờ rất có thể đang gặp nguy hiểm đến tính
mạng!"
Thẩm Loan vẫn luôn nghi ngờ, vì sao đời trước không có người Kỳ Tử Nhan
này.
Cô nghĩ, bây giờ có thể biết được đáp án.
Bởi vì, kiếp trước trước khi cô bị nhận về nhà họ Thẩm, Kỳ Tử Nhan cũng đã
chết rồi!
Ba Kỳ mẹ Kỳ đắm chìm ở trong nỗi đau con gái mất, cho nên im lặng không hề
nhắc tới.
Đời này Kỳ Tử Thần từ chối Thẩm Yên, theo tiền đề quỹ đạo vận mệnh phải
khớp với nhau, kiếp trước chắc chắn anh ta không thể nào cam tâm tình nguyện
kết hôn với Thẩm Yên.
Nhưng cuối cùng, bọn họ thật sự đã kết hôn!
Sau khi bài trừ khả năng vì yêu mà bên nhau, Kỳ Tử Thần hẳn phải có một lý
do khác để cưới Thẩm Yên.
Mà lý do này, có lẽ có liên quan đến Kỳ Tử Nhan...
"Thẩm Loan, cuối cùng cô đang nói cái gì?!" Giọng điệu người đàn ông khiếp
sợ.
"Nếu anh không muốn em gái ruột của mình thật sự xảy ra chuyện, thì lập tức
tới bộ phận an ninh của bệnh viện trung ương."
Kết thúc cuộc gọi, đã trôi qua hơn 40 phút.
Thẩm Loan rời phòng bệnh, về lại bộ phận an ninh.
"Cô tới đúng lúc lắm, bên trên vừa mới thông qua quyền hạn kiềm tra, có thể
xem băng ghi hình rồi."
Góc đông bắc của công viên, hai người phụ nữ đang ngồi ở trong đình hóng gió
nói chuyện, gió nhẹ hiu hiu, ánh mặt trời dịu mát, tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng vào lúc này, sự xuất hiện của một chiếc xe tải không có biển số đã phá
hủy đi sự yên ổn này.
Hai người đàn ông cường tráng đầu đội mũ lưỡi trai từ trên xe xuống dưới, đẩy
Kỳ Tử Nhan và Thẩm Yên vào trong xe.
Sau đó kéo cửa xe lên, quay đầu, nhanh chóng đi.
"Đây là... bắt cóc?!" Người của bộ phận an ninh kinh hãi.
So sánh mà nói, sự bình tĩnh của Thẩm Loan có chút khác thường.
"Có thể phát lại không?" Cô hỏi.
"Có thể."
"Vậy phiền quay lại lúc chiếc xe này tiến vào."
Lặp lại quay về bảy tám lần, khi nhân viên kỹ thuật ngồi trước màn hình đã bắt
đầu thể hiện ra sự không kiên nhẫn, Thẩm Loan mở miệng kêu dừng: "Được
rồi."
"Tôi lập tức báo cảnh sát." Trưởng bộ phận an ninh lấy điện thoại ra.
"Chờ một chút." Bị Thẩm Loan mở miệng ngăn lại.
"Cô..."
"Thẩm loan! Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?!" Kỳ Tử Thần đột nhiên xuất hiện,
hít thở không đều, mồ hôi. Nhìn dáng vẻ hình như là chạy tới.
"Tự xem đi." Cô nâng nâng cằm, chỉ màn hình.
Kỳ Tử Thần càng xem càng kinh hãi: "Họ bị bắt cóc?!"
"Ừ."
"Từ từ... Video giám sát cho thấy là 5 giờ 42 phút chiều, mà cho đến bây giờ đã
qua hai tiếng, bọn bắt cóc vẫn luôn không liên lạc với ba mẹ tôi."
Thẩm Loan nhàn nhạt nhìn anh ta một cái: "Cho nên, bây giờ anh nghi ngờ mục
tiêu của bọn bắt cóc là Thẩm Yên?"
Người đàn ông im lặng.
"Sẽ không." Thẩm Loan chắc chắn nói.
"Vì sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì không đạt được hiệu quả." Thẩm Yên muốn hiệu quả.
"Cô có ý gì?" Mắt Kỳ Tử Thần lộ ra sự khó hiểu.
"Rất nhanh anh sẽ biết." Ý tứ sâu xa.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Kỳ Tử Thần ấn nhận: "Ba... Cái gì?!" Anh ta khiếp sợ nhìn Thẩm Loan một cái.
Người sau bình tĩnh như cũ, căn bản không có sốt ruột và lo lắng nên có sau khi
biết được thân nhân bị bắt cóc.
Thẩm Loan: "Như thế nào?"
Người đàn ông mệt mỏi khoanh tay, mỗi từ như dùng hết sức lực còn lại: "Tử
Nhan, bị bắt cóc... Bọn bắ cóc yêu cầu chuẩn bị tiền chuộc trước 12 giờ đêm,
nếu không thì trực tiếp giết chết con tin."
"Bao nhiêu tiền chuộc?"
"Mười triệu..."
Thẩm Loan: "Các anh định làm gì?"
Kỳ Tử Thần: "Mẹ tôi té xỉu, ba tôi đang chuẩn bị tiền mặt."
"Bọn bắt cóc yêu cầu ai đi giao dịch?"
"... Tôi."
Thẩm Loan không bộc lộ ra một chút ngoài ý muốn nào, như đã sớm biết.
"Các người như vậy là không được!" Người phụ trách bộ phận an ninh đứng ra:
"Nếu đã xác định là bắt cóc tống tiền, thì phải báo cảnh sát, giao cho cảnh sát
xử lý!"
Nói xong, cầm điện thoại ra chuẩn bị ấn số.
"Không được!" Kỳ Tử Thần đoạt lại: "Đối phương nói báo cảnh sát sẽ giết chết
con tin!"
"Các người tự mình làm bậy như vậy, căn bản không thể thực hiện được. Trả
điện thoại cho tôi, phải báo cảnh sát!"
Kỳ Tử Thần mắt lạnh nhìn thẳng.
Đối phương cũng không tránh không né.
Hai người sang thế giằng co, giằng co không nghỉ.
Thẩm Loan: "Chờ một chút đi."
"Chờ cái gì?"
"Chờ người có thể làm chủ tới."
Hai mươi phút sau, Thẩm Xuân Giang và Dương Lam nhận được tin đi tới bộ
phận an ninh.
Thái độ Kỳ Tử Thần mạnh mẽ, không đồng ý báo cảnh sát.
Thẩm Loan chưa nói một câu nào.
Dương Lam khóc ngã vào vai Thẩm Xuân Giang: "Tiểu Yên của em phải làm
thế nào đây... Bọn bắt cóc đó có tổn thương nó không? Nếu, nếu giết chết con
tin... tiểu Yên của em sao lại khổ như vậy chứ..."
Có mấy lời căn bản không cần nói rõ, người thông minh vừa nghe đã hiểu.
Đây là đang oán trách Kỳ Tử Nhan liên lụy Thẩm Yên, đang trách anh em nhà
họ Kỳ hại con gái bảo bối của bà ta!
"Đầu tiên là cắt cổ tay, giờ lại là bắt cóc, đây là ông trời đang trừng phạt ai? Tra
tấn ai?!"
Thẩm Xuân Giang chỉ có thể nhỏ giọng trấn an, nhưng sốt ruột trong lòng ông
ta không ít hơn Dương Lam, dù sao cũng là đứa con gái cưng ở bên mình tận
mắt nhìn nó lớn lên.
Tiếng khóc bất tận của người phụ nữ làm ông ta bực bội phát cáu.
"Đủ rồi! Khóc có lợi gì? Bà khóc mù rồi, con gái có thể bình yên vô sự trở về
không?!"
"Tôi không giống ông, lòng còn cứng hơn cả hòn đá! Con gái xảy ra chuyện,
ông một giọt nước mắt cũng không chảy."
"Dương Lam, tôi cảnh cáo bà, đừng có mà cố tình gây sự! Bây giờ là lúc nên
nghĩ cách giải quyết vấn đề, nếu bà không biết tình huống rõ ràng như thế nào,
thì cút xa một chút cho tôi! Đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay người
khác!"
Thẩm Loan cảm thấy, Dương Lam rất không thông minh.
Nhưng Thẩm Xuân Giang gặp nguy không loạn khí phách, làm cô coi trọng
nhìn một cái.
"Tử Thần, bên ba cháu nói như thế nào?"
Người bị bắt cóc là Kỳ Tử Nhan, Kỳ Thái hẳn mới là người hoảng sợ nhất.
"Ba cháu đnag xoay tiền, có lẽ... Khoảng hai mươi phút nữa mới đến."
"Được, xem ông ấy nói như thế nào."
Hai mươi phút, đối với người chờ đợi trong đau khổ, mỗi một phút một một
giây đều khó qua như trong tưởng tượng.
Cuối cùng, Kỳ Thái tới rồi.
"Ba!"
"Ba đã báo cảnh sát rồi." Vừa dứt lời, một đám cảnh sát mang theo thiết bị nối
đuôi nhau mà vào.
Thẩm Loan nhướng mày, không khỏi nhìn về Kỳ Thái.
Trên mặt của người đàn ông trung niên đầy mồ hôi, áo sơ mi trên người cũng
ướt nhẹp, dính sát vào da.
Tuy rằng lo lắng, nhưng trên người lại có phong thái bình tĩnh.
"Đồng chí cảnh sát, phiền toái các anh rồi."
Kim đồng hồ chỉ hướng 10 giờ, bọn bắt cóc lại lần nữa gọi và điện thoại Kỳ
Thái ---
"A lô. Con gái của tôi thế nào rồi?!"
"Nhắc nhở ông, đừng giở trò, càng đừng nghĩ đến việc báo cảnh sát, nếu không,
đứa con gái yêu kiều của ông đã biến thành một thi thể lạnh như băng rồi!"
Cả người Kỳ Thái run rẩy: "Cậu, đừng xúc động! Tôi đang cố gắng xoay tiền."
"Còn hai tiếng nữa, mười triệu, thiếu một đồng cũng không được. À, đúng rồi,
bị bắt còn có một cô gái nữa."
Dương Lam vừa nghe, trái tim căng lên.
Thẩm Xuân Giang cũng không khỏi ngừng thở, chờ đợi đoạn dưới của đối
phương.