"Thể lực dồi dào? Có thể chạy nhảy?" Giọng nói của người đàn ông ấm áp
chậm rãi, nhã nhặn lịch sự, ngoại trừ ánh mắt không nghiêm chỉnh và động tác
mạnh bạo kia ra, thì giống như là một vị quân tử.
"Hay là, chúng ta làm một vài động tác có ích cho cơ thể đi?"
Thẩm Loan tránh ngay ra, lần này không cho anh cơ hội bắt được, chuồn còn
nhanh hơn thỏ.
Đến khi ra khỏi cửa, mới nói vọng lại một câu: "Anh nghĩ hay lắm! Hôm nay
em còn phải đến công ty!"
Người đàn ông đứng trong phòng, lạc lõng cầm lấy một cái gối, ôm vào lòng.
Ừm...
Có chút đáng yêu~
Buổi sáng chín giờ mười lăm phút.
Tập đoàn Minh Đạt, phòng đầu tư.
"Lão Kha, bắt đầu phiên giao dịch rồi!"
"Được rồi, mọi người vào vị trí. Tiểu Trương mau chú ý chỉ số chứng khoán,
chú ý quan sát xu hướng của giá cổ phiếu, Sarah bên kia cũng mau theo kịp, cứ
mười phút một lần phân tích số liệu gửi vào email của tôi..."
Kha Dân sắp xếp công việc đâu vào đấy, sự trấn định của anh ta, trên một mức
độ nào đó cũng đã góp phần khiến cho những người khác thêm tự tin.
Mọi người bỏ qua cảm giác suy sụp, tràn đầy hăng hái.
Chỉ có điều chỉ số chứng khoán không thuận theo ý người, nên lên thì vẫn phải
lên, nên xuống thì vẫn phải xuống.
Thiên Cơ từ lúc bắt đầu giao dịch đã giảm mạnh, trong vòng nửa tiếng ngắn
ngủi đã rơi xuống mức giá sàn, xu hướng đi thẳng một mạch không ngoảnh đầu
lại, giống như con ngựa hoang thoát cương, không thể nào kéo lại được.
"Trưởng nhóm, có phải lần này chúng ta xong rồi không?" Một thành viên khẽ
buông chuột, bàn tay còn lại cũng tuột khỏi bàn phím, chậm rãi, vô lực ngồi tựa
cả vào ghế.
Lời vừa nói ra, cả phòng im lặng.
Đột nhiên, có một cô gái khẽ phát ra một tiếng sụt sịt nhỏ bé, nhưng lại giống
như mở ra chiếc hộp Pandora, khiến cho nỗi sợ hãi và kinh hoảng của mọi
người đều bị giải phóng.
"Không có tác dụng, không cứu được nữa rồi..."
"Vừa bắt đầu phiên giao dịch đã rớt sàn, chúng ta ngay cả cơ hội hành động
cũng không có."
"Trừ phi là chuyên viên đầu tư chứng khóan vô cùng chuyên nghiệp vận dụng
lượng lớn tài chính, mới có khả năng kéo lại xu hướng suy tàn."
"Chuyên viên đầu tư cũng không được, ai dám nhận ván cờ lao xuống đáy cốc
như này?"
"Giám đốc Từ đã báo cáo lên rồi, một khi hội đồng quản trị truy cứu trách
nhiệm, vậy thì chúng ta..."
Kha Dân bỗng dưng đứng bật dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
"Trưởng nhóm!"
"Lão Kha, anh làm gì vậy?"
"Lên tầng 33 nhận lỗi." Kha Dân thở sâu, giương mắt lướt qua mọi người: "Lần
đầu tư này là do quyết sách sai lầm của tôi, không liên quan đến mọi người."
"Thế thì sao? Anh định làm gì?" Người nói chuyện là phụ tá đã hợp tác với anh
ta nhiều năm qua, cũng chỉ có mình anh ta mới dám gọi anh ta một tiếng "Lão
Kha", cũng là người hiểu Kha Dân nhất —
"Nhận hết thảy về mình, hy sinh chính mình để giúp đỡ mọi người hả? Ha, tại
sao trước đây tôi không phát hiện ra, anh còn có tiềm chất làm anh hùng cái thế
nhỉ? Có cần tìm cho anh một Tử Hà tiên tử, cho anh một lần thỏa mong ước làm
Chí Tôn Bảo không?"
Vừa nói xong, không khí nặng nề bỗng trở nên kỳ lạ một hai giây, rồi sau đó,
theo tiếng cười không biết truyền từ đâu đến, đánh vỡ không khí vốn dĩ đang
đông cứng này.
Ánh mắt Kha Dân lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Lão Giang, tôi đang nói nghiêm túc, sao
anh lại..." trêu ghẹo!
"Trông tôi có giống như đang nói đùa à? Tôi cũng rất nghiêm túc."
"Chuyện này dù sao cũng phải giải quyết."
"Vậy cũng không thể để một mình anh gánh chịu. Ý mọi người thì sao?"
"Đúng vậy! Chúng ta là một nhóm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"
Ánh mắt Kha Dân như cảm động, trong giây phút mơ hồ không rõ đó, bị lão
Giang cậy mạnh kéo về chỗ, ngồi lại trên ghế.
Một bàn tay đè xuống vai anh ta, phòng ngừa anh đứng dậy, Kha Dân cười khổ:
"Anh cần gì phải làm thế này?"
"Sợ anh chạy trốn đó."
"..."
Lão Giang: "Được rồi, mọi người lại đây đi, bàn bạc xem chuyện này giải quyết
thế nào."
Mọi người hưởng ứng lời kêu gọi, ngồi xuống thành một vòng tròn.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
"Tại sao không nói gì hết vậy?"
"Cái này... thì chúng tôi phải có ý nghĩ thì mới nói ra được chứ..."
Thiên Cơ đã trở thành một cái bẫy lớn, không chỉ mình chúng ta, những người
chơi nhỏ lẻ khác cũng đang giãy giụa cầu sinh, nếu như thật sự có cách, cần gì
phải đợi đến bây giờ?
"Dù sao thì tôi cũng không nghĩ ra được."
"Đầu óc tôi cũng không giỏi."
"..."
Sự im lặng lại trùm lên.
Hăng hái thì có ích gì? Giải quyết vấn đề mới quan trọng nhất.
Bỗng nhiên: "Cô ta hẳn là có cách..." Kha Dân lẩm bẩm thốt ra.
"Cô ta? Ai cơ?" Ánh mắt lão Giang vụt sáng.
Trong phút chốc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Kha Dân.
Người sau lại không lạc quan như vậy: "Hôm qua họp, tôi đã đắc tội người ta,
cô ta sẽ không đồng ý."
"Buổi họp ngày hôm qua? Ngoại trừ phòng đầu tư của chúng ta, cũng chỉ mời
phòng dự án lại đây, lẽ nào anh nói là..."
Kha Dân: "Thẩm Loan, giám đốc phòng dự án."
"Hít..." Toàn bộ là tiếng hít không khí.
"Trưởng nhóm anh nói sai đúng không? Từ bao giờ mà người của phòng dự án
có thể làm chuyện đầu tư?"
Kha Dân lắc dầu: "Ý tôi không phải là phòng dự án, mà là Thẩm Loan. Cô ta
chắc hẳn có nghiên cứu về phương diện này, nếu không cũng không thể gãi
đúng chỗ ngữa chỉ ra vấn đề của Thiên Cơ, hơn nữa, trước khi cô ta đến cũng
không chuẩn bị gì."
"Lợi hại như vậy sao?"
"Chính là cô tiểu thư nhà giàu đổi nghề giữa đường nọ hả?"
"Chậc, đừng nói khó nghe như vậy, cho dù là đổi nghề giữa đường, thì chúng ta
cũng không so được."
"..."
Từ ngày đầu tiên Thẩm Loan xuất hiện ở Minh Đạt, liền trở thành tiêu điểm bàn
tán.
"Nếu trưởng nhóm nói cô ta có cách, vậy chúng ta mời người ta đến đây cùng
bàn luận, dù sao thì còn nước còn tá, còn hơn là ngồi chờ chết."
"Được rồi! Ai đến phòng dự án một chuyến không?"
Kha Dân không tỏ thái độ, hình như có lý do khó nói.
Giang Thắng Hoa đứng ra, xung phong nhận việc: "Đi thôi."
...
Buổi trưa, mười một giờ.
Thẩm Loan đứng dậy, cầm lấy cặp tài liệu: "...Xong xuôi, hôm nay đến đây thôi,
tan họp."
Nói xong, sải chân bước ra khỏi phòng họp.
Miêu Miêu cũng bám gót theo sau.
"Giám đốc Thẩm."
Cánh tay mở cửa của Thẩm Loan dừng lại, xoay người nhìn người đến: "Thư ký
Lí có chuyện gì sao?"
"Một vị đồng nghiệp bên phòng đầu tư muốn gặp cô, tôi đã sắp xếp cho anh ta
ngồi đợi trong phòng tiếp khách, cô thấy sao?"
"Phòng đầu tư?" Thẩm Loan nhíu mày, không biết nhớ đến điều gì, trong đáy
mắt bỗng xẹt qua một tia thích thú, vặn tay nắm cửa, mở cửa phòng làm việc ra,
nhấc chân bước vào, trong không khí vang vọng lại giọng nói nhàn nhã thong
thả của cô, dường như không quan tâm lắm —
"Cho anh ta vào đây đi."
Lý Hạ cúi đầu vâng.
Miêu Miêu nhìn anh ta, không nhịn được bĩu môi — chỉ có mình anh biết giả
nai thôi hả? Có bản lĩnh thì cúi hẳn xuống đất luôn đi?
Hai phút sau, cốc cốc —
Tiếng gõ cửa truyền đến.
"Mời vào."
Giang Thắng Hoa đẩy cửa đi vào, đi qua vách ngăn bằng giá trang trí, bước đến
trước bàn làm việc: "Giám đốc Thẩm, tôi là trợ thủ Giang Thắng Hoa của nhóm
Kha Dân phòng đầu tư."
"Ngồi đi." Thẩm Loan hất cằm chỉ cái ghế không trước mặt mình.
Anh ta làm theo.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Giang Thắng Hoa do dự trong phút chốc, như đang tổ hợp lại ngôn ngữ: "Hôm
qua, cô cũng đã đến buổi họp rồi, nên cũng biết cổ phiếu Thiên Cơ ngã xuống,
Minh Đạt thiệt hại nặng nề..."
Người phụ nữ gật đầu: "Biết."
"Vậy cô... có cách nào giải quyết chuyện này không?"
Thẩm Loan nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Một người phụ trách
quản lý phòng dự án như tôi đi giải quyết chuyện của phòng đầu tư của các anh,
liệu có hơi... ép người vào chỗ khó không?"
Khuôn mặt Giang Thắng Hoa không thay đổi: "Trong buổi họp ngày hôm qua,
cô đã thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, hoàn toàn có năng lực giải quyết
chuyện này."
"Có năng lực thì nhất định phải đi làm sao?" Thẩm Loan ngẩng đầu: "Thời đại
phân công lao động kiêng kị nhất chính là chức vụ không rõ ràng."
Ý trong lời nói là người của phòng dự án còn thò tay đến phòng đầu tư.
"Thời kỳ phi thường, làm chuyện phi thường, tin rằng giám đốc Thẩm sẽ không
khoanh tay đứng nhìn Minh Đạt lỗ vốn đi?"
"Câu này sai rồi." Thẩm Loan ngồi thẳng lên, sau lưng rời xa ghế tựa, hai mắt
sâu thẳm lóe lên sự sắc bén. "Tôi quản lý tốt phòng dự án, đã là báo đáp tốt nhất
cho Minh Đạt rồi. Mà lời của anh, có ý như là không có đạo đức, mà tôi, cũng
không chịu uy hiếp, bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì."
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của người phụ nữ, trong lòng
Giang Thắng Hoa bỗng nảy ra suy nghĩ muốn chạy trốn.
Giường như cứ tiếp tục đấu mắt, thì bên trong bên ngoài của anh ta sẽ bị nhìn
thấy hết.
"Giám đốc Thẩm." Anh ta hít sâu một hơi, cưỡng ép đối diện với ánh mắt của
đối phương: "Cô thật sự, thấy chết mà không cứu sao?"
Đối mặt với câu hỏi như này, mí mắt người phụ nữ cũng chưa từng chớp một
cái, đôi môi đỏ khẽ cong, đẹp đẽ và vô tình: "Rất xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ
này."
Giang Thắng Hoa thất bại quay về.
"... Lão Kha, trên đời này tại sao lại có kiểu phụ nữ không nghe người khác
khuyên bảo chứ?"
Anh ta gọi Kha Dân đến phòng uống nước, đóng cửa lại, tức giận than phiền.
Người sau đã dự đoán trước được, nên không mấy ngạc nhiên.
"Chuyện này rốt cuộc là sao? Trước đây anh đắc tội người ta à?" Giang Thắng
Hoa rất nhanh đã hiểu ra vấn đề mấu chốt.
Kha Dân khẽ than thở, nói thẳng chuyện âm thầm đánh giá trong cuộc họp ngày
hôm qua ra.
"...Haiz, anh quá độc đoán rồi, chưa điều tra kỹ càng đã coi người ta là quả hồng
mềm, bóp xong, mới biết là quả cân sắt — vừa lạnh vừa cứng, còn tính toán chi
li."
Kha Dân suy sụp.
Đột nhiên Giang Thắng Hoa nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng hơi cười, thâm ý
sâu xa: "Thật ra, cũng không phải là không có cách..."