trọn vòng eo thon chắc.
Quyền Hãn Đình đứng ở mép giường, Thẩm Loan ngồi ở mép giường, một cao
một thấp, xa xa nhìn lại tựa như cô duỗi tay ôm anh anh vào lòng.
Sườn mặt dán vào bụng người đàn ông, âm thầm yên lặng lưu luyến.
Khăn tắm rất dài cũng đủ rộng, cho nên Thẩm Loan ước chừng bọc hai vòng
cuối cùng mới buộc một cái nơ con bướm cố định ở sườn eo.
Người đàn ông cao lớn, cơ bụng xinh đẹp lại bị một cái nơ con bướm phá hủy
khí chất quanh người, đáng yêu một cách khó hiểu.
Thẩm Loan lại rất vừa lòng với tác phẩm của mình, ngó trái ngó phải, ngắm
nghía một lúc lâu, gật gật đầu lộ ra ý cười.
Thế mà Quyền Hãn Đình cũng để kệ cô làm ẩu.
Ừm, ông đây không cần mặt mũi.
Cô dâu vui vẻ là được, tất cả chỉ là mây bay.
"Lại đây." Thẩm Loan vỗ vỗ mép giường, ý bảo anh ngồi xuống.
Sau đó đứng dậy tìm một chiếc khăn tắm khô khác, đứng trước mặt Quyền Hãn
Đình.
Người đàn ông theo bản năng tách chân ra, cô dựa vào càng gần, đặt khăn tắm
lên đầu người đàn ông, bắt đầu lau loạn xạ.
Tầm mắt Quyền Hãn Đình bị cản trở, chỉ có thể thấy chiếc khăn tắm trắng rũ
xuống trước mắt nhưng không duỗi tay gạt đi, chỉ cưng chiều nói: "Cục cưng,
dịu dàng một chút..."
"Em không dịu dàng sao?"
"... Có thể dịu dàng hơn nữa."
"Nếu không thì làm sao bây giờ?" Thẩm Loan thở dài, dáng vẻ "Em rất bất đắc
dĩ", bỗng nhiên tròng mắt chuyển động: "Hay là, anh tìm người khác?"
Sắc mặt Quyền Hãn Đình đen xì, không cần nhìn mà vẫn có thể chuẩn xác giữ
chặt tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái Thẩm Loan đã ngồi trong lòng anh.
"Có gan thì nói lại câu vừa rồi lần nữa xem?" Giọng điệu nguy hiểm.
"Nếu không thì làm sao bây giờ?" Thẩm Loan thật sự nhắc lại, đáy mắt trong
suốt xẹt qua một tia giảo hoạt, ánh mắt chuyển động, chỉ liếc mắt một cái đã
khiến người ta hãm sâu.
Quyền Hãn Đình híp híp mắt, vẻ mặt không đổi: "Ừm, nói tiếp đi."
"Nếu không anh đi tìm đừng... ưm!"
Cái miệng kia không chỉ khiến người khác mê muội mà còn khiến người ta tức
chết, Quyền Hãn Đình chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, đó chính là — lấp
kín! Để cô không có cơ hội mở miệng!
Môi răng tiếp xúc, nụ hôn của Quyền Hãn Đình mang theo vài phần tức giận, lại
có sự hoang dã nguyên thủy, vừa gặm vừa cắn giống như dã thú vồ mồi, thấy
con mồi ngon miệng không kiềm chế được càng cắn càng sâu, xé đến nát tươm.
Cuối cùng nuốt vào bụng.
Thẩm Loan còn không kịp phản kháng đã bị anh kéo theo ngã nhào xuống
giường.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy đáy mắt người đàn ông rất gian, giây tiếp theo, đột
nhiên cúi đầu cắn vào sườn cổ cô.
"Xuýt..." Thẩm Loan hít ngụm khí lạnh.
Lúc ban đầu, anh cắn thật, ngầm có ý trừng phạt; sau đó lực nhẹ dần đi, hơi thở
cũng dần dần nóng rực, động tác từ thô bạo phóng đãng trở nên dịu dàng, động
tác "cắn" này không giống như trước nữa, càng ngày càng giống một nụ hôn.
Thẩm Loan đẩy đầu anh ra nhưng đẩy không nổi.
Ôm cổ người đàn ông, ngăn cản không cho anh làm càn: "Trời còn chưa tối, anh
thực sự muốn tiếp tục?"
Anh ồm ồm: "... Sẽ nhanh tối thôi."
"Chúng ta còn chưa ăn cơm chiều."
Anh cũng có lý do: "Làm xong rồi ăn, vừa kịp."
"..."
"Sau đó ăn xong tiếp tục."
"..."
"Tốt nhất để em muốn ngừng mà không được."
Khóe miệng Thẩm Loan nhếch: "Cho nên?"
"Em sẽ luyến tiếc nếu anh đi tìm người khác."
Xem ra, chuyện này sẽ không trôi qua dễ dàng được.
"Sao lại không nói lời nào?" Động tác của người đàn ông dừng lại, không hôn
nữa, đôi tay chống sang hai bên, ngẩng đầu nhìn chăm chú vẻ mặt của Thẩm
Loan.
"Nói cái gì?" Cô chớp mắt, đôi mắt đen trong vắt, ý cười dạt dào.
"Ông đây để ý em như vậy mà không có cảm tưởng gì sao?"
Thẩm Loan nhướng mày: "Chẳng lẽ không phải anh thích em?"
Sắc mặt Lục gia bỗng đen xì.
Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm, đắc ý nhếch môi.
Bỗng nhiên, một tay Quyền Hãn Đình chạm vào phần cổ mảnh khảnh của cô,
không véo, chỉ nhẹ nắm, dùng lực rất nhẹ, khác hoàn toàn sự tàn nhẫn trong đôi
mắt.
Có một sự dịu dàng điên cuồng, gợi cảm kinh khủng!
Khắc chế, áp lực, cố nén...
Tạo thành quyến rũ cấm dục, nguy hiểm trí mạng.
"Bây giờ có phải em rất đắc ý đúng không?" Người đàn ông nghiến răng nghiến
lợi, vừa yêu vừa hận.
Thẩm Loan không sợ, không chỉ vuốt râu hổ còn muốn sờ mông hổ, độ cong
bên môi càng sâu, sự đùa giỡn trong mắt càng đậm: "Không nên đắc ý sao?"
"Nên! Ông đây si em, phát cuồng vì em, bị em ép đến mức muốn giết người,
đúng là nên đắc ý."
Thẩm Loan vẫn cười nhạt, nhìn sâu vào đáy mắt người đàn ông.
Ánh mắt giao nhau.
Hai người đều không nói lời nào.
Một người nước, một người là lửa.
Va chạm vào nhau, không phải nước dập lửa thì là lửa nuốt nước.
Chặt chẽ hòa hợp, trong anh có em.
Bỗng nhiên, Thẩm Loan giơ tay vòng qua cổ anh, thuận thế dùng sức, sau lưng
không chạm giường, lơ lửng trên không, ghé vào tai người đàn ông, nhẹ giọng
lẩm bẩm: "Em đắc ý là bởi vì người si em, phát cuồng vì em mà không phải
người khác, là anh — Quyền Hãn Đình!"
Một câu giống như xẻ đôi vách đá, đập nát lớp băng, nháy mắt kích động tình
cảm mãnh liệt trong trái tim người đàn ông.
Ánh mắt nóng bỏng giống như vỡ đê hồng thủy, trút xuống ào ào.
Sức lực trên tay càng tăng, phần cổ của người phụ nữ bị một bàn tay của anh
nắm trọn, Thẩm Loan khó chịu nhăn mày, sặc ho khụ khụ.
"Anh... Khụ khụ khụ... thật muốn bóp chết em sao?"
Bấy giờ Quyền Hãn Đình mới giật mình buông ra như bị bỏng nước sôi, ánh
mắt ảo não lại áy náy: "Xin lỗi, anh không cố ý..."
Thẩm Loan điều chỉnh lại nhịp thở, không đợi anh nói xong, trực tiếp há mồm
cắn vào môi anh.
Dùng sức.
Anh không chút sứt mẻ.
Lại dùng lực.
Vẫn không có phản ứng.
Thẩm Loan giương mắt, bất ngờ chạm vào ánh mắt cưng chiều dung túng của
anh, tim đập cứng lại, hơi thở cũng chậm nửa nhịp.
"Còn cắn không?" Mặt mày mỉm cười.
Cô lúng ta lúng túng buông ra, một lần nữa nằm lăn ra giường, phiền não mở
miệng: "... Không cắn nữa."
"Anh kiểm tra một chút, mở miệng ra."
Nói xong, cúi đầu xuống hôn hôn vào khóe môi cô: "Ngoan, há mồm nào."
Khóe mắt Thẩm Loan giật giật: "Em không phải trẻ con... ưm!"
Lại hôn nữa.
"Ưm ưm ưm —"
"Sao?" Nhận thấy cô còn chuyện muốn nói, Quyền Hãn Đình buông ra hai giây.
Hai má Thẩm Loan đỏ bừng, không biết là do hôn nên thế hay là tức quá mà
vậy: "Đây là cái gọi là "kiểm tra" mà anh nói?"
"Ừm hừ, có vấn đề sao?" Cuối cùng khóe môi cũng nở nụ cười như một chú gấu
ngờ ngạo ăn trộm được mật ngọt.
"Em... ưm..." Không cho cô cơ hội mở miệng.
Quyền Hãn Đình bá đạo tuyên bố: "Có cũng không chấp nhận phản bác!"
Thẩm Loan: "..."
Bạo quân!
Lúc hai người từ từ tiến vào trạng thái, cơ thể đã sắn sàng chuẩn bị cho nhau,
muốn khua gậy nhảy xuống hố đột nhiên có tiếng gào to thấu tim vang lên —
"Lục ca! Ông Trâu gọi anh xuống uống thuốc!"
Là Lục Thâm.
Vị "Gia" nhỏ nhất trong các vị gia kia, xứng với danh hiệu với ngốc nghếc.
Với tình huống như hôm nay, nếu đổi lại là Hồ Chí Bắc hoặc Thiệu An Hành thì
sẽ không đứng dưới tầng một gào lên tầng hai như vậy.
Mặt trời còn chưa xuống núi, ánh nắng vẫn chói chang mà Quyền Hãn Đình và
Thẩm Loan ngâm mình trong phòng ngủ chính lầu hai, dùng ngón chân cũng
nghĩ ra, hai người này nhất định dính với nhau, tình chàng ý thiếp.
Nói không chừng có khi còn đang làm chuyện xấu hổ gì.
Ai ngốc mới có thể đi gọi.
Mà đúng thật có một đứa ngốc.
Lục Thâm rống một câu xong thấy không có động tĩnh gì, lại định vén mồm lên
gào câu thứ hai.
Thiệu An Hành đi ra từ phòng thí nghiệm thấy thế, nhẹ nhàng quay đầu đi, cái
đứa ngốc X...
Thật sự không có mắt.
Lúc trước sáu anh em bọn họ, ai mà không thông minh tuyệt đỉnh, một người so
với một người càng xuất sắc hơn, kết quả đứa nhỏ nhất lại là bao cỏ.
Tựa như giữa một đám Spider Man có một Shin – cậu bé bút chì trà trộn vào,
phong cách kia, kiểu dáng kia, khí thế kia, chậc chậc chậc...
Suy sụp không có điểm dừng.
"Lục ca, xuống uống..."
"Được rồi, đừng gào nữa, có khác gì heo bị giết không cơ chứ."
Lục Thâm trực tiếp xem nhẹ câu cuối cùng kia: "Ngũ ca, anh đến thật đúng lúc,
cùng em gọi lục ca xuống!"
"Một đứa ngốc còn chưa đủ, còn muốn thêm đứa nữa?"
Lục Thâm: "?"
Nói ai ngốc?
Chắc không phải anh ta chứ?
"Vậy... Chúng ta cùng mở miệng, tiếng lớn như vậy kiểu gì lục ca có thể nghe
thấy."
Thiệu An Hành cười như không cười nhìn anh ta một cái: "Vấn đề không phải
có thể nghe thấy hay không, mà là lão lục cậu ấy muốn nghe hay không."
"Ý gì?"
"Rất đơn giản, cậu ấy không muốn nghe thì dù có gọi rát cả họng cũng nghe
không thấy."
"?"
"Vẫn không hiểu?" Thiệu An Hành nhướng mày.
Lục Thâm lắc đầu.
"... Nói đơn giản một chút, đó là em đang quấy rầy người khác làm chuyện tốt."
Lục Thâm bỗng nhiên có phản ứng: "... Fuck!"
Quay đầu nhìn cửa sổ sát đất, trời còn chưa tối, lục ca có cần phải gấp như vậy
không?
Thiệu An Hành than nhẹ một tiếng, vỗ vỗ bả vai anh ta: "Chờ em có bạn gái thì
sẽ hiểu, không trách em."
Lục Thâm: "..."
Cho nên, anh ta đang bị khinh thường?
Mười phút sau, Quyền Hãn Đình từ lầu hai đi xuống, mặt đen có thể nhỏ ra
mực.
Tầm mắt đảo qua, nhiễm mấy phần lạnh lẽo...
"Hi hi..." Lục Thâm bị nhìn chằm chằm da đầu tê dại, chỉ có ngượng ngụng
cười: "Lục ca, anh đã xuống rồi hả? Chuyện đó... không liên quan đến em, thật
ra là ông Trâu gọi anh uống thuốc."
Đẩy sạch trách nhiệm.
Thiệu An Hành ho nhẹ, nhảy ra hoà giải: "Ông Trâu nói đây là thang cuối cùng,
uống xong thì tạm thời kết thúc đợt trị liệu. Tiểu thất gọi em cũng chỉ vì muốn
em sớm ngày hồi phục, chẳng qua cảm xúc hơi kích động chút, phương thức
quái lạ chút, em đừng ngàn vạn lần đừng phụ lòng tốt của em ấy."
Nói xong lời cuối cùng, bản thân Thiệu An Hành nói không được nữa, đột nhiên
cười ha hả.
Quyền Hãn Đình: "..." Sợ không phải người điên.
Lục Thâm: "..." Lại bị đùa cợt rồi.
"Ồ, đều ở đây sao?" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Ông Trâu bưng một chén thuốc bắc vẫn còn đang bốc khói đi ra từ thang máy.
"Vừa đúng lúc, mau uống đi khi còn nóng, thuốc mà nguội thì không còn hiệu
quả gì."
Nói xong đưa chén cho Quyền Hãn Đình.
Lục gia theo bản năng ngửa ra sau né xa, cả người đều nói lên hai chữ từ chối.
Ông Trâu lại dí dí.
Anh không nhận.
Ơ...
Tất cả im lặng, không khí có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, Thẩm Loan chậm rì rì xuống lầu, mặc đồ ở nhà, ngoài trừ tóc có
hơi rối, mặt vừa rửa, nhìn qua cũng bình thường không có gì đáng nghi.
Ông Trâu như thấy cứu tinh, bước chân chuyển hướng lập tức đi đến cầu thang
xoắn ốc, sau đó đưa chén thuốc trên tay cho Thẩm Loan.
"Cô bé, dựa cả vào cháu."
Thẩm Loan vừa nhận lấy vừa thuần thục thử độ ấm, không nóng không lạnh, rất
vừa.
Bước chân lại không dừng lại, đi thẳng đễn chỗ Quyền Hãn Đình.
Thiệu An Hành và Lục Thâm tự động lui về sau ba bước, ông Trâu cũng tránh
sang một bên, Thẩm Loan từng bước tới gần Lục gia, tư thế kia hơi giống mụ
phù thủy muốn công chúa Bạch Tuyết ăn quả táo độc, Dung ma ma cầm châm
đâm Tử Vi...
Bầu không khí lặng im, mọi người nín thở chăm chú nhìn.
Vô hình khôi hài và buồn cười.