Phụ nữ, đều không phải là thứ tốt gì.
Ngoại trừ Thẩm Loan.
"Cậu nói chuyện rõ ràng cho tôi xem?" Lệ Hiểu Đàm xông lên, định lôi kéo,
duỗi tay đến một nửa mới nhớ ra trên người anh ta có vết thương, lại hậm hực
thu về lại, chỉ đứng ở trước mặt người đàn ông, nhìn từ trên cao xuống.
Tam Tử không lên tiếng.
Lệ Hiểu Đàm bảo những vệ sĩ khác lui về trong cửa hàng, cửa cũng chỉ còn lại
cô ta và Tam Tử đang giằng co.
"Cậu bị câm à?"
"Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
Người phụ nữ cười mỉa: "Cậu cho rằng Quyền Hãn Đình là ai? Anh ta muốn
mạng của cậu còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến, cậu đã không né thì
thôi, còn dám chủ động khiêu khích?"
Trong mắt người đàn ông hiện lên sắc bén, che lại nơi bị thương trước ngực,
giương mắt: "Cô thì biết cái gì?"
"Tôi không biế gì cả. Tôi chỉ biết hôm nay cậu suýt chút nữa đã xong đời rồi!"
"Dù sao cũng phải có người che ở phía trước."
"Nói năng ngu ngốc! Cậu trực tiếp nói cho cậu ta Thẩm Loan không ở đây,
Quyền Hãn Đình ắt sẽ không xông vào nữa, lại để cho tôi đi ra nói chuyện đàng
hoàng với cậu ta, hoàn toàn có thể tránh lần xung đột này. Nhưng cậu đã làm gì?
cứng đối cứng, cứng đến cuối, kết qủa tự mình chuốc lấy cực khổ --- đáng đời!"
Tam Tử giãy giụa đứng lên, rồi lại vô lực ngã ngồi xuống lại, đụng đến miệng
vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Lệ Hiểu Đàm nhíu mày: "Xem cái dạng này của cậu..."
Lời tuy như vậy, vẫn tiến lên dìu anh ta lên.
Sau khi người đàn ông mượn lực đứng vững, một tay đẩy cô ta ra: "Không cần
đến cô, dù sao cũng là tôi đáng đời."
Nói xong, che ngực lại, lảo đảo đi vào, để lại cho Lệ Hiểu Đàm nửa cái lưng.
Mẹ nó chứ ---
"Có ngon thì ngay từ đầu đừng để cho chị mày giúp! Đồ khốn ăn cháo đá bát!"
Tam Tử đi loạng choạng, bước nhanh hơn.
Còn về Quyền Hãn Đình bỏ đi trong cơn giận, lòng biết không hỏi ra thứ anh
muốn trong miệng đối phương, liền không làm chuyện vô ích nữa.
Cộng thêm, người nọ dù có đáng ghét, nhưng cũng xem như là trung thành.
Đây là cái gọi là, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ. Theo như mối quan hệ
trước mắt của anh và Thẩm Loan thì không thể chịu nổi bất kỳ gợn sóng nào.
Tha cho cậu ta một lần thì sao?
...
Trở về quận Tượng Sơn, Quyền Hãn Đình đi thẳng đến thư phòng.
Sở Ngộ Giang chỉ nghe một câu "đi theo tôi" trầm thấp, đảo mắt cái Quyền Hãn
Đình đã đi ngang qua anh ta.
Lục Thâm và Hồ Chí Bắc liếc nhau: Có vấn đề!
Áp suất cả người đang bùng phát rồi.
Sở Ngộ Giang bước lên đuổi theo, tiến vào phòng làm việc.
Quyền Hãn Đình đứng ở phía sau bàn làm việc, mặt mày lạnh lẽo: "Đi điều tra
vị trí của Thẩm Loan."
"Được."
...
Cùng lúc đó, tập đoàn Hối Hải.
Động tác đứng dậy của Nghiêm Tri Phản làm gián đoạn lời nói của Nghiêm
Khác, trong phút chốc tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người anh ta, hoặc
kinh ngạc, hoặc tìm tòi nghiên cứu.
"Xin lỗi, nhận cuộc điện thoại." Nói xong, rời chỗ ngồi, xoay người rời phòng
họp.
"Tình huống gì đây? Trong cuộc họp bộ phận nói đi là đi?"
"Ba cậu ta đang phát biểu mà lại kiêu ngạo như vậy."
"Bởi vì là ba ruột của cậu ta, ông xem chúng ta đang ngồi đây còn có ai dám
như vậy chứ?"
"Người thừa kế tương lai, khác người một chút cũng không sao, có thể hiểu
được ha ha..."
"Hiểu được cái gì? Không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn!"
"..."
Tranh luận nổi lên, khen ngợi hoặc chê bai, có đủ kiểu.
Nhưng Nghiêm Khác ngồi ở chủ vị lại mặt không cảm xúc, làm người khác
không nhìn rõ được cảm xúc thật.
Nói giận, mặt mày ông ta lại bình thản.
Nói vui, lại hơi mang chút lạnh lùng.
"Tiếp tục cuộc họp."
Lúc này mọi người mới câm miệng.
Nghiêm Tri Phản rời phỏng họp, đi dọc theo hành lang lên thẳng sân thượng.
"Có chuyện gì, cậu nói đi."
Nghiêm Tuấn Sâm ở đầu kia ho nhẹ: "Không quấy rầy anh làm việc chứ?"
Nghiêm Tri Phản nhíu mày, rõ ràng có chút không kiên nhẫn: "Tin nhắn vừa rồi
cậu gửi nói chuyện gì có liên quan đến Thẩm Loan?"
"Ha ha... Em biết ngay anh chắc chắn sẽ cảm thấy hứng thú."
"Nói trọng điểm."
"Thẩm Loan thay đổi nơi ở, không còn ở nhà họ Tống nữa."
Nghiêm Tuấn Sâm cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chỉ biết người phụ nữ
này cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống trong một đêm, nhà họ Tống giữ chuyện
này kính như bưng, ngậm miệng không nhắc đến.
Từ cái lần gã ta bỏ thuốc cho Thẩm Loan, kết quả lại không biết bị người nào
đánh bất tỉnh, gã ta liền đặc biết chú ý đến người phụ nữ này.
Thứ nhất, lòng bất bình; thứ hai, hình như Nghiêm Tri Phản có chút ý tứ với cô
ta.
"Ồ? Thật sao?" Nghiêm Tri Phản nhướng mày, nhìn về nơi xa.
Giọng nói không mặn không nhạt, sóng yên biển lặng, không có vô cùng ngạc
nhiên, nhưng cũng không quá mức lạnh lùng.
Nghiêm Tuấn Sâm không lần ra được ý nghĩ thật sự của anh ta, thử thăm dò, mở
miệng: "Anh biết cô ta dọn đi đâu không?"
"Có chuyện thì nói."
"Quận Tượng Sơn! Biệt thự số 2! Nếu em nhớ không nhầm thì nhà chúng ta
cũng có một căn ở đó nhỉ?"
Đối với "nhà chúng ta" trong miệng gã ta, hiển nhiên đã nhập hai dòng chính thứ
lại làm một, nhưng Nghiêm Tri Phản không có rảnh đi sửa đúng, tùy gã ta kết
thân.
Quận Tượng Sơn...
Vẻ mặt người đàn ông như đang suy tư.
Nghiêm Tuấn Sâm hồi lâu không nghe thấy đáp lại, sợ anh ta không tin: "Nhắc
tới cũng khéo, hôm nay em hẹn bạn đi đánh golf ở sân golf trên đó, đúng lúc
gặp phải xe của Thẩm Loan, xem điệu bộ ra ngoài kia của cô ta, không biết lại
leo lên người nào."
Người mua căn biệt thự số 1 và số 2 ở quận Tượng Sơn là một ẩn số, gã ta tìm
mọi cách cũng không thể hỏi thăm được.
Hừ... Thẩm Loan lại vào đó ở, ra ngoài còn có siêu xe đón đưa.
Nếu không phải leo lên cành cao hơn, sao cô ta lại bỏ được cây đại thụ nhà họ
Tống này?
Người phụ nữ này đúng là có chút tài năng!
Ngay cả Nghiêm Tri Phản cũng...
"Được, tôi biết rồi."
"Vậy anh, anh xem, em đây bận rộn chạy trước chạy sau cũng không dễ dàng,
dự án khai phá mà Hối Hải của chúng ta vừa ký kết..."