Trước kia, Thẩm Xuân Giang nuôi phụ nữ ở bên ngoài, từ trước đến nay đều có
chừng mực --- không thấy ánh sáng, không nghỉ qua đêm, không nuông chiều,
không chậm trễ chính sự.
Nói về bản chất, ông ta thích những con hồ ly tinh đó, lại càng yêu chính mình
hơn.
Cũng coi như là cho vợ cả mặt mũi.
Dưới tiền đề như vậy, Dương Lam mới có thể mở một mắt nhắm một mắt,
không đâm thủng.
Nhưng khoảng thời gian trước, Thẩm Yên hôn mê bất tỉnh, Thẩm Xuân Giang
lại còn có hứng thú lưu luyến người tình, thậm chí đi suốt đêm không về liên tục
một hai tuần.
Gọi điện thoại đến công ty, vào khoảng thời gian đó "tổng giám đốc Thẩm" rất ít
khi đến muộn lại phá lệ đến muộn không chỉ một hai lần
Ông ta phá vỡ ba trong "bốn nguyên tắc không": qua đêm, nuông chiều, chậm trễ
chính sự!
Dương Lam có trực giác rất mãnh liệt, người phụ nữ này không giống với
những bình hoa bị nuôi nhốt trước đó!
Chí ít, thái độ của Thẩm Xuân Giang đã không còn đối xử với bà ta như xưa.
Một cảm giác khủng hoảng vô hình ập vào lòng, Dương Lam bắt đầu ngồi
không yên, lúc này mới tìm cơ hội thu mua tài xế lão Trần, nhằm dò xét biết
được thân phận người phụ nữ đó.
Đáng tiếc, trông lão Trần không được thông minh cho lắm, nhưng miệng lại kín
không bình thường.
Ba ta hỏi mấy lần cũng chưa nhận được câu trả lời mong muốn.
Một khi đã như vậy, cũng đừng trách bà ta ác độc...
"Được rồi, tôi hơi mệt, không muốn ầm ĩ với bà." Mặt Thẩm Xuân Giang lộ vẻ
mỏi mệt, xoay người lên lầu.
"Mệt?" Dương Lam cười mỉa: "Lúc ông ở trên giường người phụ nữa đó sao
không kêu mệt, vừa về nhà lại mệt?"
"Lười nói với bà..."
"Đứng lại!" Người phụ nữ đột nhiên cao giọng.
Chân Thẩm Xuân Giang cứng lại, từ từ quay đầu, trong trí nhớ có rất ít khi
Dương Lam cuồng loạn như vậy.
Ngay cả khi đưa Thẩm Loan về nhà, cũng chưa từng thất thố như vậy.
Dương Lam nhìn ông ta, gằn từng chữ một: "Nói cho tôi biết, người phụ nữ đó,
là ai?"
"Không hiểu bà đang nói gì..."
"Người phụ nữ làm ông liên tục phá lệ, tìm mọi cách để giấu diếm!"
Cuối cùng Thẩm Xuân Giang cũng khó chịu, thẹn quá thành giận: "Rốt cuộc
đêm nay bà phát điên cái gì?!"
"Tôi nói cho ông biết, những thứ khác, tôi đều có thể nhịn, nhưng nếu có ai mơ
ước đến vị trí "bà Thẩm", vậy cũng đừng trách tôi xuống tay vô tình!"
"À, tôi nói rốt cuộc đêm nay bà đang náo loạn cái gì, thì ra lí do là đây." Trên
mặt người đàn ông hiện lên nụ cười lạnh lùng châm chọc.
Quả nhiên, ở trong lòng Dương Lam, danh hiệu "bà Thẩm" mới quan trọng nhất.
Nhưng Duy Thu thì không như vậy, cô ấy xem ông ta là trời, là không khí, là
ánh nắng mặt trời để sống sót --- tất cả đều không thể thiếu!
Có một người phụ nữ một lòng yêu mình như vậy, đối lập với bộ mặt xấu xí của
Dương Lam lúc này, trong lòng Thẩm Xuân Giang mềm mại một góc.
Vợ chồng nhiều năm, Dương Lam đều rõ mỗi dáng vẻ động tác của ông ta như
lòng bàn tay, sao lại không đoán ra được bây giờ ông ta đang nghĩ gì trong
lòng?
Thì ra đau đến chết lặng, thì thật sự không có cảm giác.
"Bà yên tâm, tôi tạm thời còn chưa có dự định ly hôn."
Cứng rắn bỏ lại một câu, Thẩm Xuân Giang xoay người lên lầu.
Dương Lam giống như mất hết sức lực, ngã ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trống
rỗng, vẻ mặt đờn đẫn, giống như con rối gỗ không có linh hồn.
Mãi đến khi trên tầng hai truyền đến tiếng đóng cửa, bà ta mới như tỉnh từ giấc
mộng.
Giọt nước măth trong suốt không thể kiềm được lăn xuống, uốn lượn theo gò
mà, cuối cùng rơi đến khóe môi, nhẹ nhàng nhấp một cái, nếm được mùi chua
xót.
Dương Lam bỗng cảm thấy mù mịt.
Vì sao trước đây mình lại chọn một người đàn ông như vậy, không tiếc hi sinh
tất cả?
Hôn nhân, kiêu ngạo, thậm chí là... trong sạch.
Không biết qua bao lâu, nước mắt đã hong gió, nơi chảy qua vẫn cứ căng chặt
mặn chát.
"Đi ra." Dương Lam nghẹn giọng mở miệng.
Đáp lại bà ta, là một sự im lặng.
"Tôi biết ông ở đây." Bà ta nói tiếp.
Lần này, trong bóng tối truyền đến sột soạt, dáng người lờ mờ vì không ngừng
tới gần mà dần dần rõ ràng, cuối cùng một nửa đứng ở dưới ánh đèn, một nửa
vẫn giấu kín ở trong bóng tối.
Là quản gia Chu.
"Đều thấy rõ sao?" Bà ta hỏi.
"Bà muốn?"
"Thấy rõ ràng thì nói y nguyên cho ông ấy, bây giờ tôi sống như thế nào."
Chu Khánh Phúc ngừng lại, mí mắt vốn hơi rũ xuống lại hơi nâng lên, có thể
thấy như có một tia sáng xẹt qua: "Bà nghĩ kỹ rồi?"
Dương Lam lại tránh mà không đáp, chỉ nói: "Lần trước, Thẩm Loan bước vào
Minh Đạt, chiếm đoạt tài nguyên vốn thuộc về A Khiêm, ông ấy không có hành
động gì. Bây giờ, hồ ly tinh bên ngoài muốn trèo lên, một khi tôi không còn
danh hiệu "bà Thẩm" này, A Khiêm cũng sẽ không danh chính ngôn thuận."
"Cho nên, ngài muốn ông ấy làm như thế nào?"
"Thay tôi bắt con hồ ly tinh đó, tốt nhất..." Đáy mắt Dương Lam xẹt qua một tia
sáng, có phần sát ý: "Để cô ta biến mất vĩnh viễn."
Toàn thân Chu Khánh Phúc chấn động.
Ánh mắt u ám lạnh lùng của Dương Lam rơi lên người ông ta: "Ông, hiểu ý tôi
không?"
"... Phu nhân muốn dùng tay ông ấy giải quyết khủng hoảng hôn nhân, bà cảm
thấy thực tế không?"
Dương Lam cau đôi mày đẹp một cái: "Vì sao lại không thực tế? Với nhân
mạch và năng lực của ông ấy, tìm một người ở Ninh Thành là dễ như trở bàn
tay."
"Không sai, chuyện này không khó làm nhưng cũng cần vị kia bằng lòng."
"Có ý gì?"
Chu Khánh Phúc im lặng trong chớp mắt: "... Ông ấy muốn đón bàđi, rời nhà họ
Thẩm, rời Ninh Thành, ý nghĩ này từ hai mươi năm trước đến bây giờ vẫn thủy
chung không thay đổi. Bây giờ hôn nhân của bà xuất hiện vấn đề, với ông ấy mà
nói là cơ hội ngàn năm có một, không quạt gió thêm củi đã rất tốt rồi, bà cảm
thấy ông ấy còn sẽ tự mình ra tay giúp giải quyết vấn đề sao?"
Dương Lam ngẩn ra, bình tĩnh nhìn về nơi nào đó, những ký ức ẩn sâu trong
một góc ký ức lại mạnh mẽ ùa về, không ngừng hiện lên trước mắt.
Thật lâu sau, người phụ nữ mới mất hồn lẩm bẩm: "... Vậy mà ông ấy còn chưa
từ bỏ."
Nhẹ như lông chim rơi, nhưng vẫn bị Chu Khánh Phúc tóm được!
Ánh mắt ông ta lóe lên: "Không thì... để vị kia tới đón bà rời đi?"
Lời này vừa nói ra, Dương Lam chợt lấy lại tinh thần, mê man nơi đáy mắt tản
đi, thay vào đó là lạnh lẽo cứng rắn và kiên trì: "A Khiêm còn chưa lấy được thứ
vốn thuộc về nó, bây giờ rời đi, chỉ để cho người khác hưởng lợi."
"Nhưng điều kiện vị kia có thể cung cấp so với nhà họ Thẩm..." còn tốt hơn
nghìn vạn lần!
Chu Khánh Phúc còn chưa nói dứt lời, đã bị Dương Lam mở miệng cắt lời:
"Không cần nói nữa, tôi sẽ không đi! Nếu ông ấy còn nhớ đã từng..."
Nói tới đây, đáy mắt người phụ nữ hiện lên vẻ lúng túng, lại giống như không
cam lòng và oán giận, cắn chặt răng: "Vậy thì bắt được con hồ ly tinh đó cho
tôi!"
Nói xong, đứng dậy lên lầu, để lại cho Chu Khánh Phúc một bóng lưng thẳng
tắp lạnh lùng.
Rất nhanh, Chu Khánh Phúc cũng xoay người rời đi, về lại phòng người làm.
Phòng khách lớn như vậy lại không có một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh.
Đèn tường mờ nhạt, bóng tối dày đặc ngoài cửa sổ.
...
Cũng ở dưới ánh trăng, trong một căn hộ Hoa Tường Kim xa hoa nào đó
Cao Duy Thu tắm rửa xong bước ra từ phòng tắm, khi cánh cửa mở ra, hơi nước
lờ mờ.
Cô ta bọc một chiếc khăn tắm màu trắng bước ra khỏi luồng hơi nước lờ mờ,
trước ngực lộ ra cảnh tượng tuyết trắng no đầy, lập tức đi ra phòng ngủ.
Lúc đi ngang qua mép giường, dẫm phải một chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng,
lúc mặc ở trên người vừa ngoan ngoãn vừa mịn màng, phác họa ra đường cong
dáng người mơ hồ, khó có thể che giấu vẻ đẹp độc đáo mê người của phái nữ
trong sự thuần khiết.
Là phong cách Thẩm Xuân Giang thích nhất.
Mỗi lần người đàn ông đến, Cao Duy Thu đều sẽ mặc nó, lại thuận tay phủ thêm
một cái áo khoác tự mình xuống lầu đón tiếp.
Cho là bây giờ, người phụ nữ lại chẳng thèm nhìn một cái, đế giày ướt sũng đạp
lên trên, để lại một vết chân dính nước.
Tơ tằm đã bị hỏng, dù có giặt sạch cũng không thể mặc nữa.
Nhưng cũng không sao, trong tủ quần áo của cô ta còn có mấy chục bộ giống
nhau như đúc.
Cao Duy Thu đi tới phòng khác, ngồi ở trên sô pha, một tay kéo khăn lông khô
lau mái tóc dài, một tay khác cầm lấy chén trà Thẩm Xuân Giang đã dùng trước
đó, nước trà còn dư lại gần một nửa.
Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện màu sắc của lá trà và nước trà đều đậm hơn
rất nhiều so với lúc mới pha, thậm chí như hiện lên màu đen lờ mờ.
Cao Duy Thu cười mỉa một tiếng, gấp đôi chân dài lại.
Cô ta không tính là trẻ tuổi, nhưng cô ta làm động tác này lại có loại lẳng lơ
quyến rũ không nói ra được, khác hẳn với hình tượng ngây thơ vô tội lúc trước,
như hai người khác biệt.
Lúc này, điện thoại để ở bên cạnh vang lên.
Cô ta đặt chén trà xuống, lấy nó tới, nhìn tên người gọi, cũng không ngoài ý
muốn.
Thuận tay chạm nhẹ nút nhận, thờ ơ mở miệng: "Alo, chuyện gì?"
"Nghe giọng điệu của cô, chắc hẳn Thẩm Xuân Giang lại không qua đêm ở chỗ
cô rồi." Đầu kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng êm ái, vô cùng êm tai, có
hơi thiếu sức, có sự yếu đuối của người bệnh.
Nụ cười Cao Duy Thu cứng đờ, như con mèo bị dẫm phải đuôi: "Cô thì biết cái
gì?!"
"Không sao, tôi không biết, nhưng có một điều tôi cần phải nhắc nhở cô ---
đừng bị tình cảm làm đầu óc choáng váng, chỉ nhớ thương đến chuyện trên
giường!"
Bởi vì nói hơi nhanh, cảm xúc kích động, vừa mới nói xong đã không thể ức
chế nên kho khan.
Đáy mắt Cao Duy Thu hiện lên tia sáng, lại xen lẫn một tia vui sướng khi người
gặp họa: "Cô yên tâm, nhận tiền của người, làm việc cho người, chút quy tắc
này tôi vẫn còn hiểu."
Đầu kia sau một lúc lâu mới dịu xuống: "Cô, nếu hiểu, nên chủ động gọi điện
báo cáo tình trạng trước khi tôi gọi điện thoại hỏi, mà không phải đùa cợt, kéo
tới kéo lui..."
Giọng nói vốn nên gay gắt dữ dội, nhưng người nói chuyện lại vô cùng yếu ớt
nên rất mềm mại.
Tất nhiên cũng không có hiệu quả đáng sợ gì...