Thẩm Loan sai một câu, Miêu Miêu sai năm câu.
"Quao! Tổng giám đốc Thẩm, sao cậu lại lợi hại như vậy?" Vẻ mặt Miêu Miêu
sùng bái: "Xin nhận của tôi một lạy."
Thời gian học ít hơn cô ta, nhưng xác suất chính lại cao hơn.
"Lúc trước tôi đã xem qua đề bài một lần rồi, làm nhanh cũng không kỳ lạ,
ngược lại là cậu." Thẩm Loan nhìn mắt Miêu Miêu, ý cười dạt dào: "Tốc độ
nhanh, xác suất chính xác cũng rất ổn."
Miêu Miêu được khen ngợi: "hì hì..."
... Mở đầu rất tốt!
Trong quá trình sửa sai, hai người không chỉ phân tích đáp án, mà còn mở rộng
và củng cố kiến thức liên quan đến đề bài.
Đến khi kết thúc buổi chiều, đã nắm được tất cả kiến thức luật kinh tế.
Thẩm Loan: "Ngày mai lại làm tiếp một bộ đề, sau đó bắt đầu phần tiếp theo —
kinh tế và thương mại quốc tế, nhớ mang sách theo."
Miêu Miêu: "Được!" Đêm nay lại phải thức đêm chuẩn bị bài...
Nói thật, lúc cùng Thẩm Loan học tập, Miêu Miêu cảm thấy còn mệt hơn lúc
học cấp ba, thế nhưng loại cảm giác phong phú lại trước nay vẫn chưa từng có.
Đầu tiên, tốc độ Thẩm Loan tiếp thu kiến thức nhanh đến mức khó có thể tưởng
tượng, hầu như xem một lần là có thể nhớ toàn bộ, lần thứ hai sẽ có thể hiểu hết,
bạn cần phải cực kỳ chuyên tâm, chăm chú mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp
bước chân của cô.
Thứ hai, Thẩm Loan thích mở rộng kiến thức, suy từ một ra ba, nếu phạm vi
đọc lướt qua không rộng, rất khó để hiểu được cô đang nói cái gì. Ngoài yêu
cầu thời gian học tập rất nhiều ra, thì cần phải tự xem thêm kiến thức, từ tin tức
thời sự, đến kinh tế học, càng nhiều càng tốt.
Miêu Miêu có thể đạt tới trình độ trước mắt này, là kết quả của cả ngày lẫn đêm
nỗ lực, bây giờ vẫn còn chưa đủ, phải cố gắng hơn mới được!
Rời khỏi quán cà phê, Thẩm Loan lái xe đưa Miêu Miêu về nhà.
Vừa quẹo vào đường đến nhà cũ, chiếc Mercedes - Benz màu đen quen thuộc
xuất hiện trong tầm nhìn.
Đinh!
Có thông báo WeChat rung lên, Thẩm Loan liếc mắt, hai chữ, lời ít mà ý nhiều
—
"Dừng xe."
Cô dừng xe, Mercedes - Benz cũng theo sát phía sau.
Quyền Hãn Đình xuống xe, tiến lên, tự nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô, giống
như đã làm ngàn vạn lần, như là nó phải thế.
"Anh nghiện đuổi theo rồi, đúng không?" Thẩm Loan bất đắc dĩ, đẩy anh ra, lại
đẩy không được, chỉ có thể từ bỏ.
"Gia vui. Đi, ăn cơm đi." Nói xong, ôm vai đổi thành dắt tay, túm cô lên xe.
"Đi ăn cơm ở đâu? Xe anh làm sao bây giờ?"
Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Thẩm Loan hoàn toàn không cần thiết, chân
trước của Quyền Hãn Đình vừa ngồi trên Martha bé nhỏ của cô, sau lưng đã có
người lái chiếc Mercedes - Benz dừng ở ven đường đi.
Lúc này, Thẩm Loan ngồi ở ghế phụ, đảo mắt nhìn Quyền Hãn Đình: "Ăn cái
gì?"
"Ăn món ngon."
"Cố làm ra vẻ thần bí..."
Người đàn ông chỉ cười không nói.
...
Tụ Xuân Viên, phòng riêng số 1.
Tống Lẫm cúi đầu xem thời gian đến lần thứ N, giữa mày đã nhíu thành một
đoàn, lộ ra vài phần nôn nóng khó nhịn.
Người đàn ông tây trang giày da bên cạnh chụp bàn dựng lên: "Không đợi nữa!
Đi —"
Lời vừa nói ra, mấy người khác cũng sôi nổi đứng dậy.
"Trương đổng, tạm thời đừng nóng nảy!" Tống Lẫm đứng dậy, mở miệng trấn
an: "Tổng giám đốc Mã đã gọi điện thoại cho tôi rồi, anh ta tạm thời có việc
bận, sẽ tới trễ mười lăm phút. Hơn một ngàn vạn cơ hội làm ăn, tôi nghĩ ngài
hẳn sẽ không để ý mà có thêm một chút kiên nhẫn nhỉ?"
Người đàn ông cũng không ăn dáng vẻ này, cười lạnh: "Làm được thành, mới
gọi là làm ăn. Bây giờ chữ bát (八) còn không chổng đít lên, dựa vào gì mà
muốn bảy tám người chúng tôi phải chờ một mình tổng giám đốc Mã? Giám
đốc Tiểu Tống này, đến cuối cùng là cậu tới đây để nói chuyện hợp tác, hay là
làm cháu trai thế?"
Sắc mặt Tống Lẫm đột nhiên trầm xuống: "Trương đổng, tôi kính trọng ngài là
trưởng bối, nhưng trưởng bối cũng phải có dáng vẻ của trưởng bối. Đây là nơi
công cộng, mong ông chú ý lời nói và hành động của mình!"
"À... Hôm nay tôi ngồi ở đây cũng không phải dùng thân phận trưởng bối để tán
gẫu việc nhà. Với tư cách là đại diện của hội đồng quản trị, tôi chỉ có trách
nhiệm dự án đã bàn bạc, không phụ trách thu dọn cục diện rối rắm. Mã Hướng
Tiền không thể kịp thời có mặt, làm mọi người phải chờ, không kể đối phương
là đúng hay sai, để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ cậu không có chút lỗi làm nào
sao?"
Tống Lẫm nhất thời cứng họng.
Trương Đổng hừ lạnh: "Nếu như theo lời nói của cậu, đây là hạng mục lớn mấy
chục triệu cũng không sai, nhưng tiền lãi và nguy hiểm thường tồn tại song song
nhau. Trước khi chính thức ký kết hợp đồng, đối phương lúc nào cũng có khả
năng đổi ý. Một khi đã như vậy, vì sao không phái người làm việc đáng tin cậy
chuyên phụ trách đón đưa? Bởi vì cậu không đủ chu toàn, làm cho đối phương
có cớ để kéo dài, Tống Lẫm, cậu còn muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"
"..."
Cả phòng im lặng, lặng ngắt như tờ.
Tống Lẫm cắn chặt răng, cật lực bình tĩnh, nhưng đối phương trần trụi không nể
mặt nhục nhã như thế làm anh ta cực kỳ ngượng ngùng, giật giật môi: "Chú
Trương..."
"Tổng giám đốc Mã tới!" Đúng lúc này, có người hô lớn.
Theo tiếng động mở cửa, Mã Hướng Tiền dẫn theo trợ lý cất bước vào phòng,
một chiếc áo POLO đơn giản vây lấy nửa người trên tròn trịa, dáng vẻ cười ha
hả hiền lành, vui mừng giống như phật Di Lặc.
"Này! Đây là sao vậy? Sao đều đứng lên cả thế? Giám đốc Tiểu Tống?"
Tống Lẫm điều chỉnh lại cảm xúc, nghênh đón như tắm mình trong gió xuân,
bắt tay cùng ông ta: "Tổng giám đốc Mã, ngài có thể được tính là đến rồi! Xin
mời ngồi —"
Mã Hướng Tiền cũng không khách sáo, đi đến vị trí dành riêng cho mình, hô
lên: "Đừng nhìn tôi thế chứ, mọi người đều ngồi xuống đi!"
Mọi người làm loạn sắp rời đi ném ánh mắt dò hỏi về phía Trương đổng, người
sau khẽ gật đầu, mọi người mới ngồi trở về.
Tống Lẫm cân nhắc một chút, lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn: "Tổng giám đốc
Mã, lúc trước chúng ta đã bàn bạc phương án..."
"Ôi!" Mã Hướng Tiền giơ tay cắt ngang, ngược lại cầm lấy đôi đũa: "Thật xin
lỗi vì đã để mọi người đợi lâu, đều đói lả rồi phải không? Trong lúc ăn cơm,
không nói chuyện công việc, mọi người không cần phải lo lắng như vậy, dùng
bữa dùng bữa đi..."
Trong lòng Tống Lẫm lộp bộp, đón nhận ánh mắt đã hiểu của Trương đổng, đột
nhiên hiểu ra ý nghĩa thật sự của câu "Tiền lãi và nguy hiểm luôn tồn tại song
song... Đối phương lúc nào cũng có khả năng đổi ý".
Mã Hướng Tiền không chỉ treo anh ta, mà còn định treo mọi người ở đây!
Sắc mặt Tống Lẫm thay đổi nhiều lần.
Ngược lại Trương đổng lại hào phóng cười, kịp thời mở miệng làm không khí
tích cực hơn: "Nghe nói tổng giám đốc Mã là người Phúc Kiến? À, đã quên tự
giới thiệu, Trương Tường Khải, là một trong thành viên hội đồng quản trị tài
chính MT."
Mã Hướng Tiền ra vẻ bừng tỉnh: "Hóa ra là Trương đổng, rất vui được gặp mặt.
Không sai, quê quán của tôi ở Phúc Châu, sau khi trưởng thành thì ra ngoài
kiếm sống, ngẫm lại cũng có rất nhiều năm không trở về rồi."
"Phúc Châu? Thật đúng lúc, quán rượu Tụ Xuân Viên này cũng chuyên về món
ăn miền nam Phúc Kiến, đặc biệt là món phật nhảy tường, cực kỳ mỹ vị."
Mã Hướng Tiền theo đó nhìn lại, thấy Trương đổng đã mở bình Thiệu Hưng,
một mùi thịt nồng đậm ập vào trước mặt, hai mắt ông ta sáng ngời: "Thật đúng
là phật nhảy tường!"
"Nếm thử đi?"
Mã Hướng Tiền gấp không chờ nổi động đũa, nếm một miếng, liên tục gật đầu:
"Mùi vị này là— chính tông!"
Trương đổng rót đầy hai chén rượu: "Tới nào, tôi kính tổng giám đốc Mã, vì
hôm nay quen biết."
Mã Hướng Tiền ai đến cũng không từ chối, bản thân ông ta cũng thích uống hai
chén, phải biết rằng, "Bàn tiệc văn hóa" của Trung Quốc cực kỳ uyên thâm.
Mà Trương đổng cũng am hiểu con đường này.
Hai người càng già càng lão luyện, một chén rồi một chén, bầu không khí đúng
là sôi động hơn lúc một mình ăn cơm với Tống Lẫm.
Tống Lẫm không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra vấn đề của mình ở đâu.
Lúc trước anh ta vẫn luôn dùng kế nghiệp giới tinh anh, thương nhân trục lợi để
ứng phó với Mã Hướng Tiền, nhưng anh ta lại không biết rằng đối tác lại thực
sự coi trọng "tình cảm gắn bó" hơn là lợi nhuận khi hợp tác.
Nói trắng ra là, vẫn là kiểu cũ "Bàn rượu nói chuyện làm ăn, mông lung ký hợp
đồng".
Một bữa cơm ăn suốt một tiếng.
Lúc này, Mã Hướng Tiền im bặt không nhắc tới chuyện hợp đồng, chỉ lo ăn
uống, lại nhân tiện nói mấy chuyện linh tinh với Trương đổng.
Tống Lẫm tự biết mình tính sai, nên không hề hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Cũng nhìn nhau hài hòa, hoà thuận vui vẻ.
Rượu đủ cơm no, Mã Hướng Tiền được trợ lý nâng đi, say khướt tạm biệt, Tống
Lẫm và Trương Khải Tường đưa ông ta đến cửa thang máy.
"Hai vị dừng bước! Nấc... Lần sau lão Mã tôi làm chủ, nhất định sẽ mời, hai
người quay lại đi!"
"Coi chừng đấy, tổng giám đốc Mã!" Lúc trợ lý đã ông ta vào thang máy, lên
tiếng nhắc nhở.
Cánh cửa kim loại khép lại, bữa tiệc lần này mới chính thức kết thúc.
"Giám đốc Tiểu Tống, biết làm ăn thì nên nói chuyện thế nào rồi chứ?" Trương
Khải Tường cười khẽ mở miệng.
Tống Lẫm cắn răng, gằn từng chữ một: "Học được không ít."
"Vậy là tốt rồi, không uổng công tôi chạy một chuyến đến đây. Tuy nói cha mẹ
sinh con trời sinh tính, mỗi con đều khác nhau, nhưng so sánh với A Càn, cậu
kém không chỉ một chút đâu. Lão Tống thật hồ đồ, sao lại giao hạng mục quan
trọng như vậy cho cháu phụ trách... A..."
Nói xong, cười tự giễu, mang theo những người còn lại cuồn cuộn rời đi.
Tống Lẫm đứng tại chỗ, đột nhiên nắm tay, gân xanh nổi lên: "Lão già sống dai
này..."
"A!" Một tiếng cười nhạo từ phía sau truyền đến.
Tống Lẫm theo tiếng cười quay đầu lại, giây tiếp theo, đồng tử chợt co lại.
Trùng hợp như vậy sao, con trai vợ cả hợp pháp nhà họ Tống, Tống Càn, tổng
giám đốc đương nhiệm tài chính MT vừa lúc cũng hẹn khách hàng ăn cơm ở Tụ
Xuân Viên.
Qua ba vòng rượu, hợp đồng cũng ký, đối phương cứ quấn lấy anh ta cụng
rượu, Tống Càn từ chối không thành, miễn cưỡng uống hai ly, sau đó lấy cớ đi
toilet, nhân cơ hội chuồn đi.
Lại không ngờ, mới vừa bước ra khỏi cửa phòng, liền gặp phải nhóm người
Trương đổng, còn có thằng em trai tốt cao ngất, cuồng vọng kiêu ngạo, cũng đã
hoàn toàn nghe được cuộc nói chuyện của hai người. Trong đó, còn nhắc tới anh
ta...
Còn về câu "Lão già sống dai" đó, mặc dù Tống Lẫm phát âm cũng không rõ
lắm, nhưng vẫn không thể tránh được lỗ tai của Tống Càn.
"Ba không dạy cậu phải kính già yêu trẻ sao?"
Tống Lẫm hoàn hoàn lại trong sự kinh ngạc, trào phúng kéo khóe miệng: "Anh
cả đang muốn dạy dỗ tôi sao?"
"Chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ cậu sao?" Tống Càn hỏi lại.
"Một đứa con riêng thôi, không cần anh cả phải lo lắng." Trong mắt Tống Lẫm
ngập tràn tối tăm, giống như một trận mây đen nghìn nghịt, gió to thổi không
bay, ánh nắng chiếu cũng không tan.
"Chú Trương là người đi theo bắt đầu sự nghiệp với ba sớm nhất đấy, tôi cảnh
cáo cậu giữ miệng lưỡi sạch sẽ một chút!" Dường như có thể thấy được khuôn
mặt Tống Càn và Tống Lẫm có vài nét giống nhau, chỉ là Tống Càn thiếu vài
phần tối tăm nặng nề, có thêm vài phần quang minh thẳng thắn, lại làm cho khí
chất trên người anh ta hoàn toàn khác. Mặc dù lúc này mang theo vài phần tức
giận, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy sợ hãi, ngược lại có một loại uy
nghiêm không thể giải thích.
Đây là đứa trẻ trưởng thành dưới ánh mặt trời, có được dòng máu và thân chính
thống, mới có thể nuôi được tính cách như vậy.
Mà điều này, cũng vừa lúc là khát vọng mãnh liệt của Tống Lẫm, là thứ mà anh
ta cầu mà không được.
Anh ta khó chịu, anh ta ghen ghét, bởi vậy hận ý càng lớn hơn.
"Chú Trương?" Tống Lẫm nghĩ đến lời nói làm anh ta mất mặt ở trong căn
phòng kia của Trương Khải Tường, nụ cười lạnh đập vào mắt, lạnh lẽo đến tận
xương: "Vậy cũng cần ông ta thừa nhận mới được."
Tống Càn nhíu mày.
"Nếu như chú không ra chú, tôi cần gì phải dành sự tôn trọng tương ứng với ông
ta? À, suýt nữa đã quên, đó không phải chú của tôi, mà là chú của anh cả đấy,
cũng khó trách anh sẽ ra mặt giúp ông ta."
"Tống Lẫm, cậu và tôi cùng họ Tống!" Ý là, nên hiểu ai cùng ai mới là người
một nhà, không cần phải nói những lời chua chát này để làm tổn thương anh ta!
"À..." Tống?
"Nếu có thể, tôi rất muốn đổi họ đấy."
Có một số người cho mặt mũi nhưng lại không cần, Tống Càn cũng không hề
nhân nhượng: "Có câu thành ngữ rất có ý nghĩa đấy, gọi là— mua dây buộc
mình. Tôi và cậu hoàn toàn cách biệt, thậm chí anh và quan hệ với nhà họ Tống,
mặc dù anh muốn, hiện thực cũng sẽ làm anh biết khó mà lui."
"Vậy sao?" Anh ta cười không cho là đúng.