hương như vậy, rồi giữ khoảng cách.
Cô cưỡng ép anh, anh cũng cưỡng ép cô.
Trước đây, Quyền Hãn Đình không có người phụ nữ khác, mà phản ứng ngượng
ngập của cô cũng có thể giải thích rằng trước đây cô chưa từng cùng người đàn
ông khác.
Sau đêm đó, trong đầu Quyền Hãn Đình thường thường hiện ra hình ảnh hai
người triền miên ướt át.
Có lúc ở trong mơ, cũng có lúc tỉnh táo.
Anh phải thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này dùng một tư thái mạnh mẽ
trước nay chưa từng có tiến vào thế giới của anh, ngẫu nhiên vụt tới trêu chọc
anh một chút.
Cho nên, anh đã để ý.
Nhưng cô thì sao?
Tươi cười không hề vướng mắc, thản nhiên ở chung, giống như giữa hai người
không hề xảy ra chuyền kia, hoặc là, một đêm đó đối với cô không đáng để
tâm?
Thế mà Quyền Hãn Đình cảm thấy hơi tủi thân. Dựa vào cái gì chỉ có mình anh
để ý, dựa vào cái gì Thẩm Loan có thể tự tại, có thể đểu?
Chỉ là loại này cảm xúc quá ngắn, quá nhạt, đến nỗi chính bản thân anh cũng
không biết loại cảm xúc này gọi là "tủi thân".
Rốt cuộc trước giờ Lục gia cao cao tại thượng chưa bao giờ có trải nghiệm
tương tự.
Thẩm Loan thu lại nụ cười: "Chú muốn nói gì?"
Ánh mắt của người phụ nữ tỏ ra đề phòng, Quyền Hãn Đình chỉ cảm thấy nơi
mềm yếu nhất trong lòng bị đập một cái rất mạnh.
Cô không để ý anh, thậm chí tránh như rắn rết.
Nhận thức khiến lời đến bên miệng mà không thể cất, nói ra, cũng chỉ tự rước
lấy nhục.
Bởi vì ——
Thẩm Loan sẽ không để ý, cũng sẽ không động lòng, càng sẽ không đáp lại.
"Không có gì." anh cười khẽ, trong mắt tràn đầy mị hoặc: "Gia thấy đêm nay
ánh trăng không tồi, đột nhiên nhớ tới hình ảnh chúng ta ở suối nước nóng trong
sơn trang tình chàng ý thiếp, thật đúng là hoài niệm."
Cái vẻ mặt chưa đủ thỏa mãn kia khiến khóe miệnh Thẩm Loan khẽ nhếch lên.
"Chú Lục chắc không thiếu phụ nữ, hoài niệm nhiều không tốt, súng thật đạn
thật không sướng hơn sao?"
Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống.
Thẩm Loan còn chưa tự biết, cười nói: "Còn tôi chỉ là một con nhóc mà thôi, sẽ
không nhọc ngài nhớ thương."
"Xời —— gia sẽ nhớ thương cô?"
Thẩm Loan mỉm cười: "Tất nhiên không thì càng tốt."
"..." Quyền Hãn Đình lần đầu tiên cảm giác ghét bỏ chính mình, vẫn không
thèm che dấu sự ghét bỏ.
"Không có việc gì khác tôi đi trước, tạm biệt chú Lục."
Lần này, lại không cho anh cơ hội mở miệng, Thẩm Loan đi rất nhanh.
Quyền Hãn Đình nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đi xa, thật lâu sau, cười khẽ
ra tiếng: "Em cho rằng, không để ý thì có thể không cần?"
...
Thẩm Loan xuyên qua vườn hoa, bỗng chốc, bước chân hơi dừng lại, nhìn bóng
dáng ngồi ở ghế dài, điếu thuốc ở đầu ngón tay lập loè lúc sáng lúc tối.
"Đi đâu?" Là Thẩm Khiêm.
"Ăn cơm."
"Với ai?"
"Bạn bè."
Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt cô, Thẩm Loan ngửi thấy mùi thuốc
nồng nặc, theo bản năng nhíu nhíu mày, quay đầu đi.
"Bạn nào?" Có lẽ là nhận thấy được cô không vui, Thẩm Khiêm vứt hơn nửa
điếu thuốc đang hút dở đi, dùng chân di di.
Thẩm Loan giương mắt, lạnh lùng nhìn ta: "Anh nhất quyết phải hỏi đến cùng
sao?"
"Sao?" Người đàn ông thấp giọng bật cười: "Không thể nói?"
"Không muốn nói."
"Được, ngày mai kiểm tra camera giao thông sẽ biết."
"Vậy anh cứ việc kiểm tra." Thẩm Loan cười ném xuống một câu như vậy, lướt
qua anh ta đi vào nhà.
Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng tại chỗ không nhúc nhích, bóng dáng thẳng
tắp như cũ, không biết là bóng đêm quá lạnh hay gió đêm quá lạnh, trông thật
cô đơn.
Chỉ thấy anh lại rút một điếu thuốc, ánh sáng màu đỏ khi sáng khi tối.