Miêu Miêu nhìn người đàn ông quần áo thẳng thớm, ngôi ngô đuần tú trong
thang máy, đồng tử co chặt, da đầu căng thẳng.
"Sao lại là anh?!"
Thẩm Xuân Hàng bước ra, quần tây ôm chọn đôi chân dài đến nghịch thiên, một
tay đút túi, cười như không cười.
Thế mà có cảm giác công tử ăn chơi trác táng.
"Thư ký Miêu nhìn thấy tôi hình như rất ngạc nhiên?"
Miêu Miêu rũ mắt, nghiêng người lùi lại, nhường đường cho anh ta: "Không
dám."
"Ồ?" Người đàn ông tới gần, âm cuối cất cao: "Là thật sự không dám hay giả vờ
không dám?"
Đầu quả tim Miêu Miêu run lên, nhưng gương mặt lại không mảy may: "Không
hiểu ngài đang nói cái gì."
"Ngẩng đầu lên."
Miêu Miêu bất động, ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tôi bảo cô ngẩng đầu lên, nhìn tôi." Giọng điệu nặng nề, phiếm lạnh.
Cô ấy lại vẫn cứ giữ nguyên động tác rũ mắt.
Giây tiếp theo, bàn tay như kìm sắt giữ chặt cằm cô ấy, người đàn ông ghé sát
vào lần thứ hai vào, hơi thở mạnh mẽ ập vào mặt.
Miêu Miêu bị bắt ngẩng đầu, gương mặt dịu dàng mỉm cười ánh vào mi mắt, chỉ
là nụ cười kia lại không sâu.
Lông mày cô ấy nhíu chặt, muốn xoắn vào nhau.
Thẩm Xuân Hàng phát hiện ra ý đồ của cô, nháy mắt tăng sức tay: "Đừng nhúc
nhích..."
Miêu Miêu cười lạnh: "Anh động tay động chân, tôi còn không được phản
kháng, là lý gì chứ?"
"Tôi chỉ sợ cô khiến bản thân bị thương."
Người phụ nữ nhếch khóe miệng: "Tôi có phải nói lời cảm ơn với anh không?"
Người đàn ông nhún vai: "Nếu cô muốn, tôi cũng có thể nhận lấy."
"..."
"Sao, bây giờ không sợ tôi nữa? Không coi tôi là thầy giáo, là cha chú trong
nhà?"
Ánh mắt Miêu Miêu hơi lóe, lông mi rung động.
Rồi sau đó, nhẹ giọng mở miệng: "Lời anh nói, hành động của anh có chỗ nào
giống thầy giáo và cha chú chứ?"
Tầm mắt xẹt qua bàn tay anh ta đang giữ cằm mình, khóe miệng tự giễu.
Thẩm Xuân Hàng như bị ánh mắt này làm bỏng, bàn ta tay run lên, vẻ mặt hiện
lên một tia thống khổ: "Cái gọi là thầy giáo, cha chú đều là định nghĩa của bản
thân em, mà tôi chỉ có thể bị động chấp nhận, không có bất cứ quyền lợi phản
bác gì, không phải sao?"
"Cho nên?"
Ngón tay áp lên chiếc cằm trắng nõn mịn màng của cô ấy, người đàn ông căng
cằm: "Tôi muốn chủ động, nhưng hình như... tôi làm em sợ."
Miêu Miêu không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện.
Thẩm Xuân Hàng rút tay lại, khắc chế lùi lại nửa bước, ngón tay còn phảng phất
độ ấm thuộc về riêng cô, quanh quẩn không tan.
"Vì sao không chấp nhận? Không phải em sùng bái tôi, ngưỡng mộ tôi sao?"
Cũng không phải chỉ là khoe khoang hay chỉ đơn giản là nghi ngờ mà thôi.
Tình cảnh hiện tại của hai người như fans và idol, fans đuổi theo idol chạy, idol
đẹp trai lạnh lùng mới theo lẽ thường.
Nhưng ngày nọ, idol đột nhiên động kinh, thổ lộ với fans, các loại bá đạo thâm
tình này hơi... không thể chấp nhận nổi.
"Ấn tượng ăn sâu có thể bị phá vỡ." Anh ta nói.
"Nhưng sau khi phá vỡ, không thể khâu lại, muốn biến thành cái gì thì có thể
biến thành cái đó."
Thẩm Xuân Hàng thoáng chốc im lặng, nhìn cô ấy bằng ánh mắt thâm trầm: "...
Em không tin bản thân hay không ôm bất cứ kỳ vọng nào với tôi?"
Một dao thấy máu!
Ánh mắt Miêu Miêu chấn động.
Sự tự ti và yếu đuối bị cô ấy giấu đi thật cẩn thận cứ như vậy bị chất vấn, không
che giấu nổi nữa.
Dù gầy hay béo, dù có trở nên thời thượng đến đâu, trong xương trong cốt cô ấy
vẫn là cái người bị cười nhạo "Miêu Miêu béo".
"Vì sao?" Lần đầu tiên cô ấy nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, mang theo lưỡi
dao bén nhọn: "Tôi có chỗ nào đáng giá để anh ưu ái?"
Thẩm Xuân Hàng nhếch môi cười, đồng tử đen nhánh dịu dàng như xoáy nước:
"Em quá coi thường bản thân."
"Chỉ bởi vì tôi sẽ nấu cơm, làm được thứ hợp khẩu vị của anh?"
Nụ cười của người đàn ông cứng lại: "Tôi không tìm đầu bếp nữ."
"Vậy còn ý gì khác chứ?" Miêu Miêu lắc đầu: "Tôi thật sự nghĩ không ra. Cho
nên, hiệu trưởng Thẩm, ngài có thể đứng làm loạn lên không?"
"Làm loạn?!" Âm điệu đột nhiên cất cao, khiêm khiêm quân tử cuối cùng tức
muốn hộc máu: "Em cảm thấy tôi đang làm loạn?"
"..."
"Nhìn vào mắt tôi, trả lời cho tử tế" Anh ta duỗi tay quay đầu cô ấy lại: "Tôi có
giống đang làm loạn không?"
"... Giống."
"Em!"
Đinh —
Đúng lúc này, cửa thang máy đang khép lại mở ra lần nữa, Thẩm Loan đi ra từ
bên trong, đột nhiên, bước chân cứng lại.
Ánh mắt băn khoăn nhìn hai người, hơi hơi nhướng mày: "Hai người đây là?"
"Chủ tịch Thẩm!" Miêu Miêu như tìm được người tâm phúc, sống lưng nháy
mắt thẳng tắp, lướt qua Thẩm Xuân Hàng đi về phía Thẩm Loan.
Hiệu trưởng Thẩm: "..."
"Chú nhỏ đến sớm quá." Thẩm Loan dạo bước tiến lên, bên môi nở nụ cười nhẹ
khiến người ta không phân biệt được cảm xúc chân thật.
"Vừa đến." Gương mặt lại như tắm mình trong gió xuân, nghiến răng nghiến lợi
lúc trước đều là ảo giác.
"Nghe nói chú còn gọi những cổ đông khác đến."
"Các chú các bác nể tình thôi."
Đôi mắt Thẩm Loan híp lại: "Cho nên, rốt cuộc là chú muốn làm gì?"
"Không vội" Người đàn ông xua xua tay, dáng vẻ rất dễ nói chuyện, thật ra nửa
phần không cho: "Lúc nên biết, tất nhiên sẽ biết."
"Xem ra, chú muốn cho cháu một sự ngạc nhiên?" Nụ cười của Thẩm Loan
không đổi.
Giọng nói của Thẩm Xuân Hàng từ tốn, nửa giỡn nửa thật: "Chỉ mong sẽ không
trở thành kinh sợ."
"Vậy chú cứ tự nhiên, cháu còn có việc, không tiếp được." Thu lại ý cười, Thẩm
Loan rời đi.
Miêu Miêu theo sát.
Mặc dù đã đi xa một khoảng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của
người đàn ông như muốn lột một lớp da sau lưng cô ấy.
...
Văn phòng chủ tịch.
Miêu Miêu đứng yên trước bàn làm việc, bình thường lúc này cô ấy đã bắt đầu
báo cáo lịch trình, hôm nay lại chậm chạp không mở miệng.
Thẩm Loan ngồi yên, bưng lên ly trà hoa lên uống: "Sao không nói gì?"
"... Tôi đang suy nghĩ xem nên nói thế nào."
Thẩm Loan nhướng mày: "Cô biết đấy, tôi sẽ không đập vỡ nồi niêu để hỏi tới
cùng nên cứ lấy bừa các cớ mà nói."
Miêu Miêu bỗng dưng thở hắt ra một hơi, mặt ngưng trọng nở nụ cười: "Vậy
cũng phải muốn giấu mới được."
Không có ai hiểu cặp mắt của Thẩm Loan rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, trái tim
kia đến tột cùng trong sáng bao nhiêu hơn cô ấy.
Cái gọi là "giấu", chỉ là một bên tình nguyện lừa mình dối người, mà Thẩm
Loan nhìn hiểu, ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng đã sớm sáng tỏ.
"Cho nên, cô và chú nhỏ tôi?"
"Không biết ngài còn nhớ không, tôi đã từng nói, từ rất lâu trước kia tôi sùng
bái một người, coi anh ấy như nam thần..."
9 giờ đúng, Lý Phục gõ cửa văn phòng.
Bước vào tới bước đầu tiên, anh ta đã cảm giác đưỡ bầu không khí không đúng.
Thẩm Loan ngồi trên ghế da xoay, đốt ngón tay cong cong có tiết tấu gõ xuống
mặt bàn, vẻ mặt mịt mờ.
Mà Miêu Miêu rũ mắt thu mi đứng yên một bên, nặng nề không giống cô ấy
chút nào.
Lý Phục: "?"
Lúc anh ta không biết đã xảy ra chuyện gì sao?
"Có việc?" Thẩm Loan mở miệng.
Người đàn ông lập tức hoàn hồn, cung kính nói: "Thành viên hội đồng quản trị
đã đến đông đủ, hiện tại đang ở phòng họp chờ ngài."
"Nhanh như vậy đã đến đủ?" Thẩm Loan khẽ cười một tiếng: "Xem ra, chú nhỏ
này của tôi có bản lĩnh. Đi thôi, cùng nhau qua đó."
Mí mắt Miêu Miêu đột nhiên giật mạnh.