Hồ Chí Bắc ở bên cạnh đi ngang qua, trộm liếc mắt một cái.
Cá nóc?
Muốn ăn? Muốn nuôi? Hay là dùng để luyện độc?
Trời nhá nhem tối, Quyền Hãn Đình ngồi không được nữa, bỏ máy tính bảng
xuống rồi đi thẳng đến phòng ngủ chính trên lầu hai.
Không có khóa, he he...
Đang chuẩn bị đi vào, ai ngờ tay còn chưa đụng tới cửa mà nó đã tự động mở ra
từ bên trong, Thẩm Loan mặc áo ngủ đứng trước cửa, nhìn anh cười cười.
Trong lòng Quyền Hãn Đình mừng thầm, làm bộ đi vào bên trong.
Nhưng cô lại không hề có ý muốn nhường đường.
Người đàn ông sững sờ: "Thời tiết nóng quá, đúng là tắm rửa thoải mái hơn..."
Thẩm Loan: "Về phòng cho khách của anh tắm đi."
"Vì sao?" Giọng điệu này tựa như anh bạn nhỏ đang hỏi ba mẹ mình vì sao
không thể ăn đồ ăn vặt, rõ ràng đã nhịn một ngày rồi mà.
"Em đồng ý cho anh đêm nay có thể về phòng ngủ chính chưa?"
"?" Ngốc luôn.
"Không có." Thẩm Loan nhún nhún vai, dáng vẻ không thể làm gì cả: "Cho nên,
muốn tắm thì nên phòng cho khách đi."
Nói xong, nhẹ nhàng đẩy ngực người đàn ông, Quyền Hãn Đình lùi về phía sau,
sau đó...
Rầm!
Cửa đóng lại.
Lục gia nằm trong phòng cho khách, hai tay gối sau đầu, nhìn ánh trăng ảm đạm
ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Cũng không biết nhìn bao lâu, anh đột nhiên che ngực thấp khụ một tiếng.
Mới đầu âm thanh rất nhỏ, nhưng sau đó dường như anh không nhịn được nữa,
ho càng ngày càng mạnh hơn, hai má cũng hiện ra một tầng hồng nhạt.
Sợ âm thanh truyền ra làm kinh động đến người bên ngoài, đầu tiên anh nắm tay
thành quyền đặt bên môi, thấy không có hiệu quả gì nên dứt khoát lấy chăn bỏ
lên trên đầu.
Tiếng trở nên nhỏ hơn, cách một cánh cửa thì không nghe thấy, nhưng chẳng
qua động tĩnh trong chăn bông không nhỏ, cả người anh cũng run rẩy theo.
...
Miêu Miêu đi ra khỏi quá trà, sau khi trở về thì cô ấy vẫn luôn suy nghĩ đến lời
Thẩm Loan đã nói.
Lăn qua lộn lại, một lần rồi tiếp một lần.
Sáng lập một công ty "Giải trí Pan"?
Miêu Miêu lên mạng tra một ít thông tin trước thế là "Giải trí Pan", định nghĩa
chính thức dựa trên sự cộng sinh nhiều lĩnh vực như internet và internet di động,
tạo ra IP minh tinh.
Nhưng trong suy nghĩ của Miêu Miêu thì chính là nghĩa rộng của ngành công
nghiệp văn hóa.
Thật ra Thẩm Loan có ý tưởng này, cô ấy cũng không cảm thấy kỳ quái, ngược
lại còn có loại tin tưởng nghe theo.
Bởi vì —
Từ trò chơi Khải Hàng, đến quảng cáo Hàng Á, sau đó đến giải trí Phi Dương
và Onion Video, một mạng lưới sản nghiệp giải trí khổng lồ đang từ từ được
triển khai.
Các lĩnh vực liên quan bao gồm trò chơi thi đấu thể thao, kế hoạch quảng cáo,
nhóm quan hệ công chúng, quản lý minh tinh, điện ảnh hài kịch, manga anime
văn học, nếu những thứ này được kết hợp với nhau, tích hợp bên nhau, vậy
không phải là một khung của mô hình "Giải trí toàn cầu" sao?
Cũng giống như...
Hai công ty Thiên Độ và Đằng Á tồn tại như những gã khổng lồ của Trung
Quốc!
Đúng! Chính là hai công ty này!
Để khái niệm "Giải trí toàn diện" được nâng lên, sau đó thâm nhập đến mọi khía
cạnh internet của thời đại!
Nếu Thẩm Loan thành lập công ty mới, sau đó đưa Khải Hàng, Hàng Á, Phi
Dương tiến vào đó, có phải sẽ có hi vọng trở thành gã khổng lồ thứ ba trong
nền kinh tế internet không?!
Suy nghĩ này được đưa ra, cuối cùng cũng không ngăn được nữa!
Miêu Miêu càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng hưng phấn, cuối cùng dứt
khoát không ngủ nữa, xoay người xuống giường, đi qua đi lại bên mép giường.
Nếu...
Miêu Miêu thở sâu —
Nếu, đây là sự thật, vậy thì dã tâm của tổng giám đốc Thẩm cũng không phải
lớn bình thường, những thách thức sắp sửa gặp phải trong tương lai cũng không
ít.
Nhưng cô ấy lại không có chút ý định lùi bước khỏi cuộc chiến, ngược lại có
loại kích động trong máu khó có thể miêu tả.
Cô ấy gấp không chờ nổi mà muốn tìm người chia sẻ...
Dưới ánh trăng, Lý Phục cũng không ngủ.
Nhìn ánh đèn ấm áp đầu giường, trong lòng lại âm thầm cân nhắc ý định của
Thẩm Loan.
Nhưng tiêu điểm lại không tập trung trong khái niệm "Giải trí toàn diện" này, dù
sao anh ta cũng không giống Miêu Miêu biết trong tay Thẩm Loan còn nắm các
sản nghiệp "Khải Hàng", "Phi Dương", bởi vậy cũng không nghĩ ngợi quá sâu.
Anh ta đang nghĩ cái gọi là "Thời cơ" trong miệng Thẩm Loan.
Hỗn loạn mới là bắt đầu ổn định, tựa như sau khi bị chia rẽ, tất sẽ xuất hiện thái
bình...
Cho nên, rốt cuộc là "loạn" thế nào mới tạo ra hiệu quả thời thế tạo ra anh
hùng?
Chắc chắn không phải chỉ là mấy trận đánh đấm nhỏ!
Ngay khi anh ta hết sức nhập thần, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Hai chữ "Miêu Miêu" trên màn hình làm anh ta khó hiểu một giây, chuyện này...
"Alo?"
"Lý Phục, anh có cẩn thận nghĩ lại mấy lời mà chủ tịch Thẩm nói chiều nay
không?" Tốc độ nói chuyện cực nhanh, thẳng đến chủ đề chính.
"Ừ." So sánh mà nói thì Lý Phục bình tĩnh hơn nhiều.
Miêu Miêu nghe được giọng điệu không nhiệt liệt lắm của người đàn ông, giống
như một chậu nước lạnh tưới ngay xuống đầu, lập tức tỉnh táo lại.
Cô ấy tìm Lý Phục lải nhải làm gì?
Có một số thứ anh ta căn bản không biết.
Cho dù muốn nói cho anh ta, vậy thì cũng chỉ có thể nói ra từ trong miệng
Thẩm Loan, mà không phải là những lời ám chỉ lập lờ nước đôi ở chỗ cô ấy.
"Làm sao vậy?" Lý Phục truy hỏi: "Có phải cô có ý tưởng gì không?"
Tâm trạng Miêu Miêu vốn đang kích động chợt lạnh xuống, ổn định hơi thở đều
đều rồi nói: "À, có mấy thứ thắc mắc nên muốn hỏi anh một chút, nhưng mà
vừa rồi lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi."
"Vậy à?" Người đàn ông nhướng mày.
"Ừm, ngại quá, đã trễ thế này rồi còn quấy rầy anh, nghỉ ngơi sớm một chút,
ngủ ngon."
Nói xong, không đợi Lý Phục đáp lại thì đã vội vàng cúp máy.
Người đàn ông nắm di động, không hiểu ra sao: "?"
Nhưng mà Lý Phục chỉ xem là nốt nhạc đệm thôi, vẫn chưa để trong lòng.
Lúc sắp ngủ thì anh ta chỉ nghĩ mãi chuyện "Một cuộc đại loạn", không biết đến
cùng sẽ "lớn" tới mức nào...
Giờ phút này, Lý Phục trăm triệu không thể tưởng được câu hỏi của mình sẽ có
đáp án nhanh như vậy.
Vào ngày 13 tháng này, ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc sẽ ban hành
lệnh trừng phạt hành chính đối với công ty niêm yết văn hóa Thái An —
Văn hóa Thái An, khoa học kỹ thuật Hằng Tường bị nghi ngờ có liên quan đến
việc vi phạm quy định công bố tin tức, sẽ chính thức lập án điều tra!
Mà văn hóa Thái An lại do tập đoàn Minh Đạt trực tiếp khống chế, thông báo
một phát, Minh Đạt bị kéo xuống nước, hoàn toàn không tẩy được nữa.
Ngày hôm sau, thị trường chứng khoán mở phiên giao dịch chưa đến nửa tiếng,
giá cổ phiếu của Minh Đạt chưa kịp phục hồi vì vừa tăng không lâu thì lại lần
nữa giảm xuống.
Thẩm Xuân Hàng nhìn chằm chằm vào màn hình chứng khoán, khuôn mặt nặng
nề gần như đóng băng.
Lúc này, thư kí đẩy cửa tiến vào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh: "Chủ
tịch Thẩm, mấy cổ đông đều đã đến đông đủ rồi, lúc này đã chờ phòng họp,
ngài xem..."
Thẩm Xuân Hàng khép máy tính lại: "Tôi sẽ đi qua ngay."
Nói xong, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh ra khỏi văn phòng.
Thư kí thấy thế, cắn chặt răng, chạy chậm theo phía sau.
Kể từ ngày hôm qua ủy ban điều tiết chứng khoán thông báo thông tin xử phạt,
toàn bộ công ty bị bao phủ trong lớp mây đen mù sương, làm người ta hoảng sợ,
bàn tán sôi nổi.
Trong phòng họp.
"Bên phía Thái An rốt cuộc sao lại thế này?! Cũng sắp phải đưa ra thị trường
rồi, sao lại tới cửa rồi mà còn bị điều tra?"
Thẩm Xuân Hàng vừa ngồi xuống, một đổng sự đã nóng lòng mở miệng hỏi
trách.
"Nếu tôi nhớ không lầm, kế hoạch thành lập khoa học kỹ thuật Hằng Tường, lợi
dụng đòn bẩy để thu mua Thái An đã được đặt ra một năm trước, khi đó tôi
cũng rất ít bước vào cửa của công ty, theo lý thuyết thì các vị đang ngồi ở đây
hẳn là rõ hơn tôi, sao lúc này lại hỏi ngược lại tôi?"
Lúc trước, bộ phận dự án đề xuất, bộ phận đầu tư tán thành để thành lập công ty
khoa học kỹ thuật với vốn đăng ký hơn ba triệu, kế hoạch dự bị là dùng tám
mươi triệu vốn tự có và gom góp 4 tỷ được vay từ các tổ chức tài chính để thu
mua Thái An.
Nói tóm lại, chính là dùng một công ty nhỏ để thu mua công ty niêm yết,
thường được gọi là "Xà nuốt tượng".
Nhưng đây là kế hoạch được định ra từ một năm trước, khi đó Minh Đạt còn
trong sự khống chế của Thẩm Xuân Giang, giám đốc bộ phận dự án cũng do
Thẩm Như đảm nhiệm.
Mà kế hoạch đầu tư nguy hiểm cao như vậy, không có khả năng không báo cho
hội đồng quản trị.
Nói cách khác, ở đây trừ Thẩm Xuân Hàng ra thì đều là người trong cuộc! Buồn
cười, vậy mà bọn họ còn có mặt mũi chất vấn anh ta?
Giờ phút này, Thẩm Xuân Hàng rốt cuộc cũng đã cảm nhận được sự áp bức của
mấy lão già này rồi, ép buộc, chặn hết mọi đường, cũng biết cảm giác bị chửi
mắng giống như chó là gì rồi.
Thậm chí anh ta còn suy nghĩ, lúc trước Thẩm Loan ngồi vào vị trí này có phải
cũng gặp phải cảnh khó khăn như anh ta giờ phút này không?
Một đứa con gái mới hai mươi tuổi như cô thì làm sao chịu đựng được như vậy?
Thẩm Xuân Hàng vừa nói ra lời này, trên mặt các đổng sự không nén được giận,
cuối cùng cũng không còn mồm năm miệng mười thảo luận nữa, nhưng tư thái
cao cao tại thượng vẫn còn nguyên.
Buồn cười!
Hoang đường!
Một đám lão già hám lợi lại muốn đứng ngoài cuộc như vậy, thì Minh Đạt làm
sao đi tới hôm nay thế?
"Chủ tịch Thẩm, lời này của cậu là có ý gì? Chỉ trích chúng ta lúc trước kiểm
toán không nghiêm sao?"
Tám mươi tỷchuyển 4 tỷ, lợi nhuận khả quan, dụ hoặc cỡ nào? Hơn nữa Thẩm
Xuân Giang vỗ ngực cam đoan, dáng vẻ Thẩm Như tin tưởng mười phần, bọn
họ sao có thể không đồng ý?
Thẩm Xuân Hàng lạnh lùng liếc mắt một cái với người nọ.
Vị cổ đông kia lại không sợ anh ta, cười lạnh hai tiếng: "Bây giờ là lúc trách cứ
lẫn nhau à? Cậu không nghĩ đến mọi người thì cũng phải đến công ty chứ, Minh
Đạt tuyệt không thể để một công ty nho nhỏ như Thái An kéo sụp được!"