không còn chỗ ngồi.
Hai mươi sáu công ty bất động sản đến từ cả nước, đang nhìn chằm chằm vào
miếng bánh thơm ngon "Dự án phát triển khu nhà giàu Quỳnh Hoa" này, mỗi
người đều muốn nhào tới cắn một ngụm.
Đáng tiếc, người thắng cuối cùng chỉ có một, mà hôm nay đó là thời điểm công
bố đáp án.
Vì để thể hiện sự trang trọng, phần lớn bộ phận các công ty đều do tổng giám
đốc dẫn dắt đoàn đội của mình đến tham gia.
Trong đó, Ninh Thành tổng cộng có ba công ty bất động sản lọt vào danh sách,
cụ thể là — Thiên Thủy, Hằng Sinh, và Trí Ý.
Với tư cách là ba bên đối thủ của ngành bất động sản của Ninh Thành, có nhiều
hợp tác, nhưng cũng không thể thiếu cạnh tranh.
Trong thương trường, không có người bạn vĩnh viễn, cũng không có đối thủ
vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
"Tổng giám đốc Thẩm cũng ở đây à? Thật đúng là trùng hợp!" Người tới vốn có
đôi mắt không lớn, cười đến mức mắt cũng sắp nhìn không thấy nữa, tai to mặt
lớn, vai rộng tay tròn, giống như phật Di Lặc.
Thẩm Khiêm bắt tay ông ta, cũng là cười nhưng đặt trên người anh ta lại thành
nho nhã: "Tổng giám đốc Lưu, rất vui được gặp."
"Ồ! Hai vị đều tới sao?" Một giọng nói kinh ngạc chặn ngang chen vào, cùng
với một tràngcười sang sảng, là tổng giám đốc Trì Ý - Trương Lăng.
Tuổi tác của anh ta cũng xấp xỉ Thẩm Khiêm, nhưng khác với người sau sinh ra
đã thìa vàng, anh ta có thể đi đến hôm nay hoàn toàn dựa vào đôi tay của mình,
là người nổi danh "Sang một thế hệ" trong giới.
"Tổng giám đốc Trương." Thẩm Khiêm hơi gật đầu, so với lão già Lưu Thế
Xương kia, tất nhiên người trước mắt này mới xứng làm đối thủ của anh ta.
Sau khi ba người nói chuyện xong, họ dẫn theo từng người trong đoàn đội của
mình chia thành ba chỗ tương ứng, mặt ngoài gió êm sóng lặng, thật ra mạch
nước ngầm mãnh liệt.
10 giờ sáng, chủ nhà Hối Hải đúng giờ vào bàn, so sánh với tất cả công ty bất
động sản, tất nhiên một dự án phát triển cũng không đáng để bọn họ quá coi
trọng, bởi vậy người tới cũng không phải nhân viên cấp cao quan trọng.
Mà tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Hối Hải là Nghiêm Khác, càng
không thể vì loại việc nhỏ này mà tham dự được.
Đây —
Đó là sức hấp dẫn của thế gia Kinh Bình!
Ninh Thành tuy rằng phát triển mạnh mẽ, nhưng so với Kinh Bình vẫn kém hơn
vài phần tỉ mỉ, nhiều thêm vài phần khí chất của nhà giàu mới nổi. Cũng khó
tránh khỏi việc các xí nghiệp gia đình sinh sôi ở hai môi trường kinh tế khác
nhau cách xa nhau.
Thành phố Tứ Phương... Thủ đô... Toàn bộ trái tim của Trung Quốc...
Cùng có một ngày!
Người chủ trì lên sân khấu giải thích ngắn gọn về quá trình đấu thầu, cũng nói
rằng sẽ công bố kêta quả trúng thầu bây giờ.
Dưới sân khấu bỗng sôi trào.
Trước khi bắt đầu chương trình năm phút, Đàm Diệu mới cất điện thoại, bước
vào, đi đến vị trí trống không bên cạnh Thẩm Khiêm rồi ngồi xuống.
"Nói thế nào?"
Đàm Diệu mịt mờ mà gật đầu: "Không thành vấn đề."
Tâm trạng Thẩm Khiêm không tệ mà vỗ bả vai anh ta: "Rất tốt. Anh làm việc,
tôi luôn luôn rất yên tâm."
Lưu Thế Xương cách đó không xa thu lại một màn này vào trong mắt, đột nhiên
lộp bộp một tiếng.
Ngay lúc ông ta đang muốn tìm tòi nghiên cứu, Thẩm Khiêm bỗng nhiên
nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của ông ta, Lưu Thế Xương tốt
xấu gì cũng lăn lê bò lết trong giới mấy chục năm, nhanh chóng phản ứng lại,
cười cười.
Hai người xa xa nâng chén, người không biết còn tưởng rằng quan hệ của hai
người rất tốt.
Thật ra, gặp dịp thì chơi mà thôi...
Sau khi nộp hồ sơ mời thầu, các công ty đấu thầu rời khỏi sân khấu, nội bộ Hối
Hỏa đóng cửa lại tiến hành thảo luận, trong lúc này, 26 người đại diện của công
ty ngồi ở phòng họp bên cạnh nôn nóng chờ đợi.
Cuối cùng, trải qua hai tiếng buồn chán, cửa từ bên ngoài đẩy vào, một người
phụ nữ trung niên mặc bộ váy tây trang giẫm lên giày cao gót xuất hiện trước
mặt mọi người.
"Kết quả đấu thầu đã có rồi, chúc mừng —" Lời nói gần đến cuối, hơi hồi hộp
mà tạm dừng một giây, nhìn thấy sự nóng lòng của tất cả mọi người ở đây, tiếp
tục nói: "Chúc mừng bất động sản Trí Ý!"