Mà lúc này đã qua hơn bốn tiếng kể từ lúc cô chạy trốn khỏi bọn bắt cóc, Thẩm
Loan ngồi trên xe ba bánh đã ngủ được vài giấc.
"Đến rồi..." Người lái xe nhẹ giọng nhắc nhở.
Cô mở mắt ra, cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, lọt vào mắt cô là một con
phố nhỏ rất náo nhiệt, đường không rộng, hai bên đều là những quán lề đường
tấp nập, có các quán bán rượu bia, còn có cả quán cơm rang, mì phở.
Lúc trả tiền, Thẩm Loan lơ đãng dò hỏi: "Nghe nói nơi này đang phát triển du
lịch phải không? Nhưng mà sao tôi thấy nơi này chẳng có điểm gì đặc sắc nào
cả."
"Cô đứng ở đây chắc chắn không thấy được điểm đặc biệt! Phải đi ra đằng sau
thôn, nơi đó mới là nơi non xanh nước biếc, mùa hè rất nhiều người từ nơi khác
đến đây du lịch tránh nóng... này, trả lại cô năm mươi tệ."
Thẩm Loan duỗi tay nhận lấy.
Tài xế lần này kiếm được món hời lớn, mặt mày hớn hở, thấy Thẩm Loan có vẻ
hứng thú với nơi này, không khỏi huyên thuyên: "Nếu như cô đến đây du lịch,
có thể đi dọc theo con đường xinh đẹp nhất thôn kia, cứ đi thẳng vào trong, đi
đến cuối đường là nơi du khách tập trung, trong đó có người địa phương mở
homestay, chỉ cần mấy chục tệ một đêm, đợi đến sáng mai khi trời chưa sáng thì
trèo lên đỉnh Quan Vân ngắm mặt trời mọc, cái đó phải gọi là tuyệt vời, thanh
thản..."
"Ok, cảm ơn anh. Có thể cho tôi mượn điện thoại của anh một chút không?
Điện thoại tôi hết pin mất rồi."
"Hả? Được chứ..."
Thẩm Loan nhận lấy, cúi đầu nhìn, gân xanh trên trán giật giật.
Người tài xế trung niên gãi đầu cười cười: "Ha ha ngại quá... tôi không biết chữ,
cũng không biết dùng smart phone, con tôi đành mua cho tôi cái cục gạch này,
âm lượng to, ấn phím có tiếng kêu, có điện thoại gọi đến còn có thể đọc số gọi
đến lên..."
Thẩm Loan vốn dĩ định gửi định vị cho quyền Hãn Đình, nhưng với cái điện
thoại này thì...
Thôi hay là cô gọi điện thoại thì hơn.
...
Vùng ngoại ô thành phố nọ, trên cánh đồng bát ngát không dấu chân người,
cánh quạt máy bay ngừng xoay tròn, máy bay trực thăng vững vàng đậu xuống,
thân hình người đàn ông cao lớn cường tráng đứng thẳng như một bức tượng
điêu khắc.
"Bao lâu rồi?" Sở Ngộ Giang nghiêng đầu, đè thấp giọng.
Lăng Vân nắm chặt bình thuốc trong tay, trong ánh mắt của cậu ta không che
giấu sự lo lắng.
Sáu tiếng trước, sau khi Quyền Hãn Đình nhận được tin nhắn kia, không sai
người kiểm tra thật giả, trực tiếp ra lệnh cho Lăng Vân chuẩn bị trực thăng,
trong vòng nửa tiếng phải đến đúng vị trí.
Nhưng trên thực tế, mỗi chiếc trực thăng trước khi cất cánh đều phải tiến hành
kiểm tra an toàn theo quy trình, to từ kiểm tra thân máy, cánh quạt, nhỏ đến
kiểm tra mỗi cái linh kiện, tất cả đều phải đảm bảo an toàn tuyệt đối không
được phép xảy ra sai sót, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Vì thế nửa tiếng là không đủ.
Mặc dù bên phía Lăng Vân đã nghĩ mọi cách đẩy nhanh tiến độ, nhưng rốt cuộc
cũng không thể làm xong các bước.
Quyền Hãn Đình sốt ruột: "Không cần đợi nữa, đi ngay bây giờ."
"Nhưng mà vẫn chưa kiểm tra xong..."
Hai mắt Quyền Hãn Đình đỏ rực, gằn từng chữ: "Tôi nói — không chờ..."
Lăng Vân không còn cách nào khác, chỉ có thể nghe theo.
Cậu ta cảm thấy may mắn khi những linh kiện trục trặc đã được thay mới, còn
lại đều là những bộ phận không quan trọng, chắc là sẽ không xảy ra vấn đề.
Nhưng mà dở ở chỗ hai chữ "chắc là", không hiểu may rủi thế nào lại đúng vào
lúc này, trước đây cũng chưa từng xảy ra chuyện, cố tình lần này lại xảy ra vấn
đề!
Chỉ đành tìm một bãi đất trống tạm đỗ xuống, nhanh chóng giải quyết trục trặc.
Mà có thể khiến cho Quyền Hãn Đình mạo hiểm tính mạng, lại chỉ là một mẩu
tin nhắn không biết thật giả — một dãy số lạ, không nói rõ ràng.
Nếu như trước kia có người nói cho Sở Ngộ Giang, sẽ có một lúc, một ngày nào
đó sẽ nhìn thấy một "Quyền lục gia" không có lí trí, anh ta chắc chắn sẽ khịt mũi
coi thường.
Nhưng bây giờ, anh ta không làm thế được, bởi vì — mặt đau quá!
Có lẽ là do không phục, cũng có thể là do cảm thấy không thể tin vào mắt mình
được, anh ta cũng đã đọc tin nhắn kia, nội dung trong đó đơn giản đến mức khó
có thể tin tưởng tính thật giả của nó —
Em ở [ địa chỉ ]
Không tên không họ, không có ám hiệu, chỉ có một cái địa chỉ.
Thế này mà cũng tin được à?
Nhưng Quyền Hãn Đình tin, không màng đến sự an toàn của bản thân, điều đầu
tiên là chạy ngay đến địa điểm trong tin nhắn, hơn nữa còn đồng thời phái người
tiếp tục tra tìm manh mối tìm được lúc trước, hai bút cùng vẽ.
Lúc trước khi tắm máu lưỡi đao, tranh giành thiên hạ cũng không thấy "Lục gia"
thẳng thắn xông lên như vậy, bây giờ lại bởi vì một người tên Thẩm Loan, mà
dốc hết sức lực, không màng sống chết.
Chỉ có thể nói là —
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Anh ta đã từng nghĩ rằng Quyền Hãn Đình là một ngoại lệ. Nhưng mà sự thật đã
chứng minh rằng, đàn ông không rung động chỉ là do mỹ nhân còn chưa đủ đẹp
mà thôi.
Khi đóa hoa Thẩm Loan mỹ lệ có một không hai này xuất hiện, với dáng vẻ
tuyệt mỹ nở rộ trước mắt người, Quyền Hãn Đình lập tức ngửi được hương
thơm của cô, thấy được vẻ xinh đẹp tuyệt trần, từ đây thép cứng đã biến thành
sợi chỉ mềm, chìm đắm sa vào.
Lăng Vân xem đồng hồ: "Đã hơn một tiếng rồi."
Từ khi trực thăng rơi xuống đến bây giờ, Quyền Hãn Đình đều đứng quay lưng
về phía hai người, tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Đột nhiên: "Khụ khụ khụ khụ..."
Một tràng tiếng ho khan truyền đến, khuôn mặt Lăng Vân hơi biến sắc, dưới
ánh mắt nghi ngờ đánh giá của Sở Ngộ Giang, cậu ta chạy thẳng về phía cabin.
Rất nhanh, lấy một hộp thuốc, một bình giữ nhiệt từ trong ra, sau đó nhanh
chóng quay về chỗ Quyền Hãn Đình.
Càng đến gần, tốc độ của cậu ta cũng bắt đầu chậm lại, cuối cùng đi đến phía
sau Quyền Hãn Đình, đứng cách anh ta một cánh tay, đã không nghe rõ thấy
tiếng bước chân, hô hấp cũng từ từ điều chỉnh lại.
"Khụ khụ khụ..."
"Gia, đến giờ uống thuốc rồi." Lăng Vân nhẹ giọng mở miệng.
Không lập tức từ chối, cũng không ra sức né tránh, thái độ của Quyền Hãn Đình
khác với lúc thường, nhận lấy nước và thuốc, ngửa đầu, dốc hết thuốc vào trong
miệng.
Những loại thuốc này giống như là thuốc kháng sinh, có tác dụng trị liệu trong
ngắn hạn thì rất tốt, nhưng lại khiến cho cơ thể nhờn thuốc, lạm dụng thuốc còn
có thể gây ra các tác dụng phụ khác, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn không còn hiệu
quả nữa.
Cho nên, ngày thường cho dù có phải chịu đựng cơn đau, Quyền Hãn Đình
cũng không động vào.
Nhưng mà trước mắt anh cần phải tập trung tinh thần cao độ và giữ vững thể
lực, không thể để vấn đề sức khỏe ảnh hưởng đến hoạt động bình thường, vì vậy
vốn dĩ không cần Lăng Vân phải khuyên nhủ, anh cũng sẽ chủ động đi uống
thuốc.
"Còn bao lâu nữa thì sửa xong?"
"Là do hệ thống điều chỉnh điều khiển có vấn đề, trung tâm tiếp nhận tín hiệu
đang gắng sức sửa lại lỗ hổng, có lẽ cần phải nửa tiếng nữa..."
"Ừm."
Những dãy núi trùng điệp, gió thổi không tiếng động, khiến cho góc nghiêng
khuôn mặt của người đàn ông vốn dĩ đã lạnh lùng dường như càng thêm vài
phần âm u.
Ánh mắt anh vượt qua núi cao rừng rậm, đầu hướng về phương bắc.
Dưới tầm mắt của Lăng Vân chỉ có thể nhìn thấy Lục gia đang mấp máy môi,
nhưng không phát ra âm thanh.
Chỉ có Quyền Hãn Đình mới biết câu mình đang nói chính là —
Loan Loan, đợi anh.
Hai mươi phút sau, hệ thống điều khiển đã sửa xong: "Gia, có thể bay được rồi."
Cánh quạt chuyển động phát ra âm thanh ồn ào, đồng thời cũng quạt lên một
trận cuồng phong, cùng với từ trường quấy nhiễu và tín hiệu chập chờn, rất
nhanh đã biến mất trên bầu trời xanh.
Không ngờ rằng đúng lúc này, Thẩm Loan gọi điện đến.
...
Tạm thời không liên lạc được?
Thẩm Loan nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của robot, không
nhịn được mà nhíu mày.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của tài xế, cô không gọi lại nữa, vẫn là gửi tin nhắn
ghi rõ địa chỉ cụ thể, chỉ là lần này không có Tam Tử nhìn chằm chằm, thời gian
cũng không phải gấp gáp như vậy, cho nên ngoại trừ ghi lại địa chỉ, còn để lại
họ tên và hai chữ "Chờ anh".
Sau đó xóa nhật ký liên lạc, trả lại điện thoại cho đối phương.
Tài xế hỏi: "Không gọi được à?"
Thẩm Loan chỉ nói một tiếng cảm ơn.
Cô không vội vã vào núi, mà trước tiên đi đến tiệm bách hóa và quán bán hàng.
Đến tiệm tạp hóa mua balo, bình giữ nhiệt, túi ngủ, áo mưa, ủng cao cổ, tất cả
đều chọn loại rẻ nhất.
Đến quán bán hàng mua các loại đồ ăn khô, lương khô là chủ yếu, hai lọ đồ hộp,
thêm một túi đường đỏ, một túi lạp xường.
Mà giờ phút này, năm trăm tệ cô tiện tay đổi từ ví điện tử với bà chủ quán đã
dùng hết hơn nửa, chỉ còn lại không đến hai trăm tệ.
Mặt trời đã ngả về hướng tây, hoàng hôn sà xuống.
Cùng với đó cũng là lúc màn đêm bắt đầu buông xuống, lúc này Thẩm Loan
mới đi đến trung tâm tập hợp của du khách.
Bảy giờ tối, các nhân viên ở đây đã tan tầm, cô thò tay lấy một tấm bản đồ treo
trên giá bên ngoài, đi vòng đến con đường nhỏ không có camera phía sau,
không cần mua vé trực tiếp đi vào núi.
Trước khi nơi này trở thành địa điểm du lịch, chẳng qua chỉ là một ngọn núi
hoang, nơi này đều thuộc về mọi người, các thôn dân thường lên núi đốn củi,
săn mồi, hái nấm, chọn nguồn nước suối trong nhất làm nước thuốc, đi lại tự do.
Bây giờ cũng vẫn vậy, mặc dù nơi này thuộc khu vực du lịch, nhưng người
trong thôn vào núi không cần trả tiền, thu phí chỉ nhằm vào các khách du lịch
bên ngoài.
Thẩm Loan đi theo con đường nhỏ thôn dân thường đi vào núi mà ông chủ quán
bán hàng đã nói cho cô biết, đi khoảng nửa tiếng, nhanh chóng đi đến
"Homestay số bảy" đánh dấu trên bản đồ trước khi trời sập tối.
Mặc dù nói là homestay, nhưng thật ra cấu trúc cũng không khác gì nhà ở nông
thôn là mấy.
Trước mặt đặt một mảnh đất bằng phẳng, căn nhà nhỏ cao ba tầng, phòng chính
nằm ở giữa tầng một, được gọi là "đại sảnh", có một cái quầy, sau quầy là một
người thanh niên đang đứng.
"Này... chào chị." Cậu ta hơi sững lại, mới nghĩ ra một câu chào xưng hô như
thế, có lẽ cảm thấy có hơi không lịch sự, mới nhanh chóng sửa miệng lại có vẻ
quá mức trang trọng, chỉ có thể đứng chôn chân ở sau quầy, xấu hổ sờ mũi
mình: "Xin hỏi, chị muốn nghỉ lại sao?"
Thẩm Loan bước vào phòng chính, đứng trước quầy gật đầu.
Người thanh niên lúc này mới phát hiện ra điểm kỳ lạ của cô, áo sơ mi bằng vải
bông, đầu tóc buông sõng hơi rối, rõ ràng chính là một người phụ nữ nông thôn
điển hình, nhưng lại đeo một balo, xỏ giày bata, mặc dù ăn mặc đơn sơ giản dị,
tất cả đều là loại giá rẻ, nhưng đúng chuẩn kiểu du khách vào núi du lịch.
Tầm mắt của cậu ta rơi xuống khuôn mặt Thẩm Loan, cậu thanh niên không
khỏi ngây ngẩn.
Mặc dù làn da của người phụ nữ không trắng lắm, mồ hôi lấm tấm trên trán, vài
sợi tóc dán trên mặt, có chút chật vật, lôi thôi. Nhưng khóe mắt đuôi lông mày
lại không hề nhăn nhó tỏ ra mệt mỏi, đặc biệt là đôi mắt vừa đen vừa trong sáng
kia, dường như chứa cả một bầu trời trong đó, lại tựa như một mặt hồ trong
xanh, trong suốt không có một chút tạp chất, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp,
tuyệt đối không hợp với tiếng "chị" vừa nãy cậu ta thuận miệng gọi.
"Đúng vậy, tôi muốn nghỉ lại." Thẩm Loan trả lời.
Ngay cả giọng nói cũng hay như vậy.
"... Ồ! Nghỉ lại đúng không? Phòng đơn năm mươi tệ một phòng, phòng tiêu
chuẩn tám mươi tệ, phòng..."
"Phòng đơn là được rồi, nếu tiện, làm phiền anh giúp tôi sắp xếp một căn phòng
quay mặt về phía núi, không đối diện với khuôn viên phía trước."
"Có, có ạ." Người thanh niên không ngừng gật đầu: "Nhưng mà, quay mặt về
phía núi hơi vắng vẻ, chị chắc chắn một mình chị ở sẽ không... sợ sao?"
Thẩm Loan cười: "Tôi hay bị mất ngủ, thích nơi yên tĩnh."
"Vậy thì không thành vấn đề, chị lấy phòng hai linh ba đi, từ đây đi thẳng lên
tầng hai, rẽ trái đi đến căn phòng cuối cùng là được, chìa khóa phòng của chị
đây."
Thẩm Loan đi tiếp cùng lúc đó cũng đưa cho cậu ta năm mươi tệ, sau đó xoay
người đi lên tầng.
Cậu thanh niên dường như nhớ ra điều gì đó, gọi với theo: "Tắm rửa ở phòng
tắm công cộng trên tầng hai, khi dùng nhớ chốt khóa cửa!"
Thẩm Loan đứng trên tầng hai, xoay người lại hơi gật đầu đáp lại cậu ta.
Người thanh niên lúc này mới phát hiện ra, cô không chỉ gầy mà còn rất cao,
dưới lớp quần rộng thùng thình hẳn là một đôi chân rất dài.
...
Lên tầng hai, Thẩm Loan bước vào phòng, đặt đồ xuống, liền đi vào phòng tắm
dội ào một cái.
Tất nhiên, trước khi tắm cô không quên ngó nghiêng kiểm tra xung quanh.
Đợi đến khi lau khô tóc, nằm xuống giường, cô mới cảm thấy mình như được
sống lại.
Nhìn chằm chằm đỉnh màn, những cái bóng lay động, dưới ánh đèn còn có mấy
con côn trùng đang vờn quanh không biết mệt mỏi, Thẩm Loan mới dám tin
rằng mình đã chạy thoát.
Đêm nay, cô mơ mơ màng màng ngủ trong sự thấp thỏm, tùy thời duy trì đề
phòng cảnh giác.
Sau nửa đêm, Thẩm Loan cưỡng ép bản thân ngủ thêm mấy tiếng nữa, nếu như
trước khi trời sáng mà Quyền Hãn Đình vẫn chưa đến đây, vậy cô bắt buộc phải
vào núi, chỉ có như vậy mới nâng cao khả năng không bị tìm được.
Nhưng sinh tồn nơi hoang dã rất tốn thể lực, cô cần phải nhân lúc còn có giường
để ngủ, mà nghỉ ngơi dưỡng sức!
Rạng sáng năm giờ, khi trời còn chưa sáng, Thẩm Loan bật người ngồi dậy, ánh
mắt tỉnh táo không có một chút buồn ngủ, cô thay quần áo, sắp xếp xong balo,
khẽ khàng rời khỏi.
Ngay sau khi cô đi khỏi homestay khoảng hai tiếng sau, bảy giờ sáng, khi cửa
phòng của các du khách còn chưa mở ra, ba người đàn ông đeo balo cải trang
như du khách cũng đi theo đường nhỏ leo lên núi.
"Nhị ca, anh chắc chắn cô ta chạy đến nơi này à?"
"Tài xế nói vậy, mày không nghe thấy à?" Lạnh lùng nhìn thoáng qua.
Tam Tử câm miệng, rụt cổ lại như chim cút.
Ai bảo anh ta gây ra chuyện, bây giờ ngay cả quyền lên tiêng cũng không có.
Sảng ca quay người sang nơi khác nghe điện thoại, cảm xúc vốn dĩ đang bình
tĩnh của anh ta đột nhiên trở nên kinh hoảng: "... Cái gì?! Ngài đã tới rồi?! Lúc
nào? Ở ngay trong núi ạ?"
Nhị Tử và Tam Tử cùng liếc nhìn nhau.
Ai đến rồi?
Giây tiếp theo, đồng thời liên tưởng đến vị kia, trong mắt cả hai đều lộ ra sự
kinh ngạc.
Tam Tử: "Chẳng lẽ... Người đó nhất định muốn tận tay bắt lấy Thẩm Loan sao?"
Nhị Tử mím môi, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh rợn người.