Chương 47: Thẩm Khiêm sẽ giúp Thẩm Loan, chuyện đó có khả năng sao?
Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
“Anh ấy công tác ở Bắc Hải.” Thẩm Yên vội vàng trả lời.
Thẩm Như gật đầu, “Em nhớ anh trai kia có một dự án muốn triển khai ở Bắc Hải, đúng rồi,” Cô đột nhiên chuyển hướng sang Thẩm Loan, “Bây giờ em đang làm việc gì?”
Lông mi của Thẩm Nguy run lên, tiếng cười thanh thúy của Thẩm Yên truyền đến tựa như chuông bạc: “Chị, chị hỏi cô ta làm công việc gì sao? Vậy chỉ có thể khiến chị thất vọng rồi nha, người ta bây giờ là thiên kim tiểu thư, quần áo hay đồ ăn đều dâng đến tận miệng, rất nhàn nhã nha.”
Thẩm Như nhíu mày: “Không có việc làm?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ, cũng là đang nhắc nhở Thẩm Yên vừa phải mà thôi.
Dương Lam cười nhạo, đáy mắt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Ngay khi mọi người cho rằng Thẩm Tiến muốn tiếp tục im lặng, cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Như lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, “Trình độ học vấn của em không cao, cho nên tạm thời không tìm được việc làm.”
Thẩm Như bắt được vẻ bất đắc dĩ hiện lên trong mắt cô, nhưng chưa phát hiện ra trong đó có sự tự ti, hoặc là xấu hổ hay tức giận, vì vậy vẻ mặt của cô không khỏi có chút nhăn nhó.
“Ba, nhà chúng ta cũng không nuôi người nhàn rỗi, không bằng an bài cho em ấy một công việc đi.” Rõ ràng là giọng điệu hỏi thăm, nhưng trông không khí lại vô hình tạo ra một cỗ cường thế.
Thẩm Xuân Giang nhíu mày, trầm ngâm trong nháy mắt, “Con có đề nghị gì không?”
“Đều là con cái trong nhà, tuy nói rèn luyện là chính, nhưng cũng không thể quá ủy khuất được, hay là cho em ấy đến làm trợ lý cho con đi.”
Thẩm Loan cụp mắt xuống, bàn tay cầm đũa trong phút chốc lại trở nên căng thẳng.
“Loan Loan, con nghĩ sao?” Thẩm Xuân Giang hỏi cô.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười: “Cầu còn không được, cảm ơn chị cả đã cho em cơ hội này.”
“Nhưng mà, nói xấu phải nói ở phía trước, nói trước cho em biết, làm không tốt, vẫn sẽ bị mắng.”
“Cái này là đương nhiên.”
Thẩm Như cười cười, đáy mắt xoẹt qua một tia âm u.
Thẩm Loan cười lại, cúi đầu ăn đồ ăn.
Đêm, Thẩm Như vừa tắm rửa xong, Thẩm Yên đã lập tức gấp gáp đến phòng tìm cô.
“Có việc?”
“Chị, tại sao chị lại giúp tiểu tiện nhân kia nói chuyện.”
Mày đẹp của Thẩm Như căng thẳng: “Tiểu Yên, chú ý lời nói của em.”
“Em đang nói chuyện của Thẩm Loan. Chị đừng chuyển đề tài khác.”
Sắc mặt Thẩm Như đột nhiên trầm xuống, “Em không thèm để ý đến thân phận của mình, ăn nói bậy bạ cũng được, nhưng đừng ở trước mặt chị phun ra Tam Tự Kinh* của em.”
“Chị.” Thẩm Yên nhất thời kinh ngạc, trong mắt lộ ra vẻ ủy khuất.
Thẩm Như nhịn không được khẽ thở dài, giọng điệu hơi chậm lại, “Trước kia, chị luôn cảm thấy em còn nhỏ, hoạt bát một chút cũng là chuyện rất bình thường, nhưng Tiểu Yên, bây giờ em đã hai mươi tuổi, nếu như tính tình không thu liễm một chút, sớm muộn gì cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.”
“Chị, chị đừng tức giận, em biết sai rồi, lần sau em nhất định sẽ chú ý mà.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại không cho là đúng.
Trong mắt Thẩm Như hiện lên thất vọng, trong nháy mắt lại đã khôi phục lại: “Nói chuyện chính đi, tìm chị có chuyện gì?”
“Tại sao chị lại an bài Thẩm Loan vào công ty, cô ta danh không chính ngôn không thuận, có tư cách gì mà được vào công ty, chị, chắc chị sẽ không thật sự nhận cô ta làm em gái đấy chứ?”
“Uổng công em còn biết việc cô ta danh không chính ngôn không thuận.”
Thẩm Như quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm đã tối, chỉ còn một mảnh âm u thê lương.
“Chị nhớ là, chị đã từng dạy em, đối phó với kẻ địch, chuyện vô dụng nhất chính là cãi nhau bằng miệng, sau đó vô dụng nhất chính là hết lòng, nhưng hai thứ này hết lần này tới lần khác em đều chiếm hết toàn bộ.”
Thẩm Yên mím môi, “Xin lỗi chị.”
“Xin lỗi chị cũng vô dụng.”
“Chị ơi.....” Thẩm Yên bước lên trước mặt cô, chớp chớp mắt, “Chị nhất định có cách đối phó với đứa con riêng kia, đúng không?”
Thẩm Như giữ im lặng.
“Chị không có ở đây, không biết cô ta có bao nhiêu kiêu ngạo, không chỉ lừa gạt ông nội và ba, còn vu khống em, rõ ràng là do cô ta tự mình ngã xuống, nhưng lại một mực khẳng định em đã đẩy cô ta. Sau đó, cô ta còn nhân lúc người giúp việc không có ở đây, đẩy em từ trên cầu thang xuống, mắt cá chân của em đến bây giờ vẫn sưng lên nè, chị, không tin thì chị xem.” Nói xong, Thẩm Yên đem ống quần cuộn lại, vị trí cổ chân quả thật có một vết bầm tím.
Sắc mặt Thẩm Như khẽ biến: “Sao em không nói sớm.”
“Nói cũng vô dụng, ba vốn dĩ không tin em, còn có anh trai nữa, anh ấy cũng bị tên tiện nhân kia mê hoặc.”
“Em nói là anh cả?”
“Đúng vậy tuần trước, Thẩm Loan xảy ra tai nạn xe cộ, anh ấy mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, còn không cho phép chúng em nhắc lại chuyện này, nghe nói, anh ấy còn tìm tài xế xe tải kia đòi tiền bồi thường. Chị nói xem, loại người như anh trai mình từ khi nào mà trở thành Lôi Phong*, còn không phải là anh ấy bị tiểu yêu tinh kia mê hoặc sao.”
Thẩm Yên phun ra tràng, lại xem nhẹ sự ngạc nhiên trong mắt Thẩm Như.
Thẩm Khiêm sẽ giúp Thẩm Loan, chuyện đó có khả năng sao?
“Được rồi, những lời em nói, chị đã biết, sau này đừng làm những hành động nhỏ không lên được mặt bàn* kia nữa, chị sẽ xử lý.”
Thẩm Yên biết bản lĩnh của chị gái mình, nên không nói nhảm nữa, lau nước mắt rồi vui vẻ rời đi.
Đêm nay, Thẩm Như không ngủ được.
Thẩm Khiêm ở Bắc Hải xa xôi cũng thức đến bình minh, qua loa dùng bữa sáng sau đó lập tức rời khỏi khách sạn, đến công ty con.
Lưu Huy được gọi tới văn phòng.
“Thẩm tổng.”
“Chuyện nội gián đã tra thế nào rồi?”
“Còn đang loại trừ.”
“Vậy sao? Ở đây tôi cũng có một đối tượng hoài nghi để tham khảo.”
Trái tim Lưu Huy đập thình thịch, “Ngài nói đi.”
“Xa ở chân trời, gần ngay trước mắt, anh nói xem có đúng không, Lưu phó tổng?” Thẩm Khiêm hời hợt ném ra một quả bom, nổ đến hai tai của Lưu Huy cũng ong ong lên.
“Thẩm tổng, ngài đùa gì vậy?” Anh ta phối hợp kéo khóe miệng lên, lại không biết giờ anh ta cười còn khó coi hơn khóc.
“Lưu Huy, anh thật to gan, dám trộm bí mật của công ty, tiết lộ giá khởi điểm cho tập đoàn Hằng Dịch, một khi chúng tôi khởi kiện, thì anh cứ ở đó mà ngồi yên chờ ăn cơm trong tù đi.”
------ ngoài lề ------
Tác giả: Nghe nói tất cả mọi người đều muốn xem nam chính, con cá kia tôi sẽ cố gắng hết sức thả nó ra càng sớm càng tốt.
----------
Vô song: Trong truyện hào môn hơi phức tạp nên một số từ Hán Việt mk vẫn để giữ nguyên nha.
*Tam Tự Kinh
Tam Tự Kinh (chữ Hán: 三字經) là cuốn sách chữ Hán được soạn từ đời Tống, đến đời Minh, Thanh được bổ sung. Sách được dùng để dạy học cho học sinh mới đi học. Ở Việt Nam trước đây cũng dùng sách này. Nội dung cuốn sách hơn 1000 chữ, bố trí ba chữ một câu có vần.
*Danh không chính, ngôn không thuận:
Câu thành ngữ này xuất phát từ cuốn “Luận Ngữ.Tử Lộ”: “Danh bất chính tắc ngôn bất thuận, ngôn bất thuận tắc sự bất thành, sự bất thành tắc lễ nhạc bất hưng, lễ nhạc bất hưng tắc hình phạt bất trúng, hình phạt bất trúng tắc dân vô sở thố thủ túc”.
Ý nói, danh không chính thì ngôn cũng không thuận, ngôn không thuận thì sự sẽ không thành, sự không thành thì lễ nhạc không hưng thịnh, lễ nhạc mà không hưng thịnh thì hình phạt sẽ không thỏa đáng, hình phạt không thỏa đáng thì dân sẽ bối rối, không biết phải làm gì mới phải.
*Không lên được mặt bàn
上不得台面: [Shàng bùdé táimiàn]: lên không được mặt bàn.
Lên không được mặt bàn ý là: cầm không ra tay, không thể gặp người.
Làm người cần phải quang minh lỗi lạc, nên từ bỏ những hành động và âm mưu đen tối không thể lên sân khấu.
*Lôi Phong:
Lôi Phong (tiếng Trung: 雷鋒; 18/12/1940 – 15/08/1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau khi qua đời, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch nước Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.
Năm 1963, anh trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra trên toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习)”.
Lôi Phong được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và được quần chúng nhân dân cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.
Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là một biểu tượng văn hóa. Tên của anh đã đi vào lời ăn tiếng nói hằng ngày và hình ảnh của anh xuất hiện trên áo phông và quà lưu niệm.
Nguồn: wikipedia