Vào giờ cao điểm buổi sáng, cô ta xuất hiện ở sảnh tầng một và thu hút vô số
người xem.
"Người này là ai?"
"Tại sao cô ta ngồi trên xe lăn?"
"Chẳng lẽ cô ta đi nhầm chỗ?"
"Hay là người bên công ty đối tác cử tới đàm phán?"
"Nhìn cách ăn mặc của cô ta kìa, áo len dệt kim và váy bông, không giống
người ở đây, không hề có dáng vẻ của người tri thức, thế là sao? Với lại, công ty
nào lại cử người tàn tật đến đây?"
"Vậy anh nghĩ cô ta đến đây làm gì?"
"Anh hỏi tôi?"
Gật đầu.
"Vậy thì tôi đi hỏi ai?"
"..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, năm người mười miệng.
Thẩm Phi làm lơ hết tất cả những ánh nhìn xung quanh, điều khiển chiếc xe lăn
điện vào thang máy trực tiếp đi đến văn phòng chủ tịch.
"Wow....nhìn kìa!"
"Cô ta có nhầm lẫn gì không?"
"Ngốc thật! Thang máy này chỉ có người có quyền mới có thể vào!"
"Thế..."
"Thân phận của cô gái này không nhỏ!"
Cửa kim loại đóng lại, ngăn cản tầm mắt mọi người, từ đầu đến cuối Thẩm Phi
vô cùng bình tĩnh, không có chút dao động gì.
Cô ta đã lê thân thể này kéo dài mạng sống đến bây giờ, người khác có bàn tán
tốt xấu gì cũng không thể ảnh hưởng đến cô ta.
Bởi vì cô ta đã quen từ lâu rồi.
Thang máy đi thẳng đến văn phòng chủ tịch ở tầng 33, cửa mở, Thẩm Phi đi từ
trong ra thì nhìn thấy một bóng người đang yên lặng chờ đợi.
"Có phải cô Thẩm Phi không?"
"Ừ." Khẽ gật đầu, không quá lạnh lùng nhưng cũng có chút khoảng cách.
"Xin chào, tôi là Miêu Miêu, thư ký của chủ tịch Thẩm đồng thời cũng là trợ lý
sinh hoạt thường ngày."
"Xin chào trợ lý Miêu, mong cô giúp đỡ." Sau khi nghe đối phương tự giới
thiệu, Thẩm Phi mới thay đổi thái độ.
Nếu cô ta đoán không lầm thì cô gái trước mặt cô ta hẳn là tâm phúc của Thẩm
Loan.
"Chủ tịch Thẩm đã nói cho tôi biết tình hình của cô rồi, tiếp theo tôi sẽ dẫn cô
làm quen với tầng 33. Nếu có gì thắc mắc, cô có thể hỏi trực tiếp."
Miêu Miêu đi phía trước, giày cao gót 6cm giẫm lên sàn gỗ phát ra âm thanh
nhịp nhàng.
Eo nhỏ mông cong, hai chân thẳng tắp, bước đi của cô ta thập phần uyển
chuyển, cực kì mê người.
Gợi cảm nhưng không lẳng lơ, xinh đẹp nhưng không kiều mị.
Thẩm Phi điều khiển xe lăn đi theo phía sau, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua hai
chân thon dài thẳng tắp của người phụ nữ, ánh mắt lơ đãng hiện lên sự hâm mộ.
Lại nhìn hai chân của mình trên bàn đạp xe lăn, trầm mặc.
Vòng quanh tầng 33, mỗi một chỗ Miêu Miêu đều giải thích vô cùng rõ ràng,
thời gian trôi đi nhanh chóng.
"Bây giờ là mười hai giờ, hay là... Tôi đưa cô đến canteen nhân viên ăn trưa
trước?"
"Không, cám ơn, sẽ có người hầu mang đến cho tôi."
Miêu Miêu cười nhẹ, không nói gì: "Vậy cô ở lại đây trước, chờ tôi ăn xong rồi
chúng ta hãy tiếp tục."
Thẩm Phi sửng sốt, trước khi cô ta gật đầu, Miêu Miêu đã xoay người rời đi.
Dáng người mảnh mai, duyên dáng.
Một lúc lâu sau Thẩm Phi mới phản ứng lại, đột nhiên nảy sinh cảm giác bị bỏ
rơi.
Nhưng cô ta không thể nói bất cứ điều gì.
Bởi vì...
Cô ta không đủ tư cách.
Về địa vị thì cô ta là người mới, không so được "cánh tay đắc lực" như Miêu
Miêu, về thân phận thì cô ta chính là cô tư của Thẩm gia, cũng xem như là con
gái nhỏ của tập đoàn Minh Đạt, nhưng đây là công ty, một trong những nơi
kiêng kị nhất việc dựa vào thân phận, nếu cô ta dùng thân phận của mình để lấn
át người khác thì không cần Thẩm Loan phải đuổi, những nhân viên khác cũng
sẽ không phục.
Vì vậy, chỉ có thể chịu đựng!
Thẩm Phi ngồi ở trên xe lăn đợi suốt 30 phút, người làm vẫn chưa đem đồ ăn
lên.
Thời gian trôi qua, sự kiên nhẫn của cô ta ngày càng kém.
Miêu Miêu đã trở về từ nhà hàng sau khi ăn xong, mà cô ta vẫn ngồi đó chờ đợi
cùng với cái bụng đói.
"Cô... chưa ăn à?" Miêu Miêu giả vờ ngạc nhiên bước đến bến cô ta.
Trên mặt Thẩm Phi thoáng hiện lên sự xấu hổ: "Ừ, có thể là đường khá tắc,
hoặc có chuyện bị chậm trễ. Người làm nhà tôi vẫn chưa tới."
"Sao cô không nói với tôi sớm hơn? Cô mà nói là tôi đã mua cho cô một phần
cơm rồi, đỡ rắc rối" Lắc đầu tiếc nuối.
"..."
Một giờ chiều người làm mới chậm chạp đưa đồ ăn đến.
"Xin lỗi cô tư, trên đường xảy chuyện ngoài ý muốn nên... Tôi thực xin lỗi."
Thẩm Phi hào phóng lắc đầu: "Không sao."
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của người hầu cô bắt đầu dùng bữa.
Miêu Miêu chỉ nhìn thoáng qua đã không nỡ nhìn thẳng, nhưng ở một góc độ
không ai thấy cô ấy đang cong khóe miệng.
Trong đầu nghĩ: Đã tới công ty rồi mà vẫn còn dáng vẻ thiên kim tiểu thư à?
Không mệt sao?
Hay là là người tàn tật không tiện di chuyển thì có đặc quyền?
Miêu Miêu cười nhạo một tiếng, xoay người đẩy cửa văn phòng chủ tịch ra.
Khi ánh mắt tìm hiểu của Thẩm Phi nhìn sang, cô ấy lập tức đóng cửa lại, không
cho cô ta cơ hội để nhìn vào.
"Chủ tịch Thẩm, ăn cơm đi."
Miêu Miêu đặt thức ăn đã đóng gói vào tay Thẩm Loan.
Thẩm Loan không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn rơi vào tập tài liệu: "Ừ, đọc xong
tôi sẽ ăn."
"Một lát nữa sẽ nguội..." Miêu Miêu thấp giọng nhắc nhở.
Nghe vậy Thẩm Loan mới ngẩng đầu lên, dừng việc đang làm rồi bắt đầu ăn.
Miêu Miêu mỉm cười, ngồi xuống ghế đối diện: "Thẩm Phi đã đến báo danh."
Thẩm Loan không nhấc mí mắt lên, nhìn thức ăn trong bát: "Khi nào?"
"Vào buổi sáng, đến cùng với mọi người."
"Vào thời gian đi làm?"
" Vâng."
Thẩm Loan cong môi.
"Vừa rồi đi ăn cơm. Mọi người đang thảo luận, không ngừng có người tới hỏi
tôi, cô ấy có địa vị gì."
"Cô trả lời thế nào?"