Bẫy Hồ Chí Bắc ở trên đảo, vứt bỏ cái đuôi này, tất nhiên là để đi làm chuyện
lớn, không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào khiến cho hành động này
thất bại.
Cẩn thận từng chút như vậy, ngoài việc đối phó với vị "Huyết Ngục" kia thì
Quyền Hãn Đình không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Qủa nhiên-
"Một ngày sau khi tôi được cứu ra, mọi tai mắt ở Á Lan đều lan truyền tin tức đi
- Huyết Ngục bị một thế lực thần bí nào đó bao vây, Thất Sát Đường bị xóa sổ
chỉ trong một đêm, đến cả tung tích của Diêm Tẫn cùng không rõ!"
Nói đến đây, Hồ Chí Bắc không nhịn được cười to: "Các cô gái Cá Mập này rất
hổ báo, nói giết ai thì giết, một ngày không được thì một tháng, một tháng
không được thì nửa năm. Diễm Tẫn bị một đám mỹ nữ rắn quấn quanh như vậy,
không bị giết chết thì cũng bị lột da."
Quyền Hãn Đình: "Sau đó thì sao?"
"Huyết Ngục đã không còn, chuyện Diễm Tẫn sống chết ra sao vẫn còn là một
ẩn số, tôi bảo lão Ngũ tạm ngừng theo dõi, cùng tôi đi tìm Cá Mập tính sổ."
"Đã tìm được chưa?"
"Tất nhiên!" Hồ Chí Bắc gật đầu: "Thiết bị vệ tinh của lão Ngũ rất nhanh tìm
được nơi ở của bọn họ, trên một hòn đảo hoang bí mật gần vùng biển M."
Lúc hai người đi tới đó, những cô gái này đang được huấn luyện, phép tắc kỷ
luật giống như quân đội.
Thậm chí là còn nghiêm khắc hơn!
Mà người chỉ huy của các cô lại là...
"Ma Ba Tuần? Gia chắc chứ?" Sở Ngộ Giang nhíu mày.
Hồ Chí Bắc trừng mắt, khẽ nhếch cằm: "Tôi nói dối cậu làm gì?"
"... Ý tôi không phải vậy, chỉ là người đứng đầu Cá Mập chưa bao giờ xuất hiện
trước mặt người khác, ngoại trừ việc dồn hết tâm sức để đuổi giết Diễm Tẫn,
thời gian còn lại đều rất ít khi xuất hiện, giống như người tàng hình, vì vậy tôi
mới... khụ." Sở Ngộ Giang ho nhẹ một tiếng: "Có chút kinh ngạc."
"Ai nói Ma Ba Tuần ít xuất hiện? Lão Ngũ chúng ta không chỉ gặp một hai lần."
Ánh mắt cười như không cười nhìn về phía Thiệu An Hành đang yên tĩnh ở một
bên, giọng điệu chế nhạo.
"Xem ra là có chuyện?" Quyền Hãn Đình nhíu mày, ánh mắt băn khoăn nhìn Hồ
Chí Bắc và Thiệu An Hành.
Hai mắt Sở Ngộ Giang tỏa sáng.
Lăng Vân cũng không nhịn được mà vểnh tai.
"Lời của anh ba, mọi người cũng tin sao?" Mí mắt Thiệu An Hành nửa giơ lên,
vẻ mặt nhàn nhạt.
Quyền Hãn Đình gật đầu: "Tôi tin."
Sở Ngộ Giang tiếp lời: "Tôi cũng tin."
Lăng Vân đệm thêm: "Mọi người đều tin thì tôi cũng vậy."
Hồ Chí Bắc dang hai tay, nhún vai, vẻ mặt vô tội: Nhìn đi, tôi cũng hết cách rồi.
Thiệu An Hành: "..."
"Lão ngũ nói với mọi người đi, anh và Ma Ba Tuần có chuyện gì vậy?" Lăng
Vân ngốc vẫn ngốc, một khi đã đụng vào bản tính nhiều chuyện thì có sơ hở.
Nghĩ gì nói đó, không biết kiêng kỵ, cũng không thấy xấu hổ.
Dù saoCậu ta muốn biết, cho nên mới hỏi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Thiệu An Hành tắt nụ cười, đối phó với những ánh mặt tò mò kia, khóe miệng
hơi run rẩy: "Tôi đã nói nhiều với mọi người rồi."
Lăng Vân nghiêm nghị: "Ngũ gia à, cái gì anh cũng chưa nói, lại bảo nói
nhiều!"
Sở Ngộ Giang gật đầu phụ họa: "Cho nên vẫn không tính!"
Quyền Hãn Đình và Hồ Chí Bắc liếc nhau, ừ, nói cũng phải.
"Tam ca, anh không biết sao?"
Thiệu An Hành mím chặt môi, trong tay vẫn còn nhiều món đồ khoa học kỹ
thuật đen, sau này trả thù cũng không muộn, Sở Ngộ Giang không dám ép
người, lập tức thay đổi đối tượng nhắm vào Hồ Chí Bắc.
Hồ Chí Bắc còn đang đợi, anh ta không sợ Thiệu An Hành.
"Nói thẳng ra thì lão Ngũ của chúng ta và Ma Ba Tuần đã giao thủ với nhau
không dưới hai lần... Bởi có câu không đánh nhau thì không biết nhau, còn có
một câu khác, là thương cho roi cho vọt, chẳng phải việc đánh nhau này là giúp
nảy sinh tình cảm sao..."
Ánh mắt Thiệu An Hành chợt lạnh.
Hồ Chỉ Bắc vả vào miệng mình: "Xem cái miệng của tôi này, nói mò mà cũng
đúng sao? Làm cho cậu khó chịu à? Vậy đổi lại một chút, không phải là đánh
đến này sinh tình cảm, mà là tình bạn, được chưa?"
Càng giải thích càng mờ ám.
Con mắt Thiệu An Hành lạnh đến nứt ra: "Tam ca, tôi thấy anh ở trên đảo M
vẫn chưa đủ, sau này có gặp lại tình huống này, tôi chắc chắn sẽ cho anh ở đó
cho đến khi mòn lông."
"Ơ, thẹn quá hóa giận, bắt đầu uy hiếp tôi à."
Đáng tiếc -
Hồ Chí Bắc nhếch miệng cười: "Anh đây không thích ăn vỏ đâu. Vừa nãy nói
đến đoạn nào rồi?"
Lăng Vân: "Đánh đến nảy sinh tình cảm, không phải, là tình bạn... Cũng không
phải... cuối cùng là tình cảm hay tình bạn?"
Vẻ mặt hoang mang.
Hồ Chí Bắc: "Tạm thời gọi là tình bạn."
"A, vừa rồi nói đến chỗ đánh đến nảy sinh tình cảm."
"Tiếp tục nào, giữa nam và nữ sẽ đánh đến nảy sinh tình cảm, đúng là tuyệt
vời..." Vừa nói, còn vẻ mặt thì say mê chậc chậc hai tiếng, giống như đã lạc vào
một cảnh giới kỳ lạ.
Sở Ngộ Giang: "..." Tam gia, ngài như vậy không phải là quá hèn mọn bỉ ổi
sao?
Thiệu An Hành đã thực sự giận tím mặt, ánh mắt giống như con dao, bay về
phía Hồ Chí Bắc.
Con cái người da mặt dày này, vốn dĩ chẳng để ý tới.
"Sau khi tôi và lão ngũ lên đảo, tách ra hai hướng, vận may của cậu ta khá tốt,
lẻn vào trụ sở huấn luyện của đám mỹ nữ rắn kia, nhìn toàn là bộ ngực to mông
đùi săn chắc, mở rộng tầm mắt..."
"Tôi, không, nhìn!" Thiệu An Hành nghiến răng nghiến lợi.
Học cứu* bắt đầu tức giận, nhưng lại vẻ mặt lại không dữ tợn, mà cặp mắt đen
thâm thúy, sáng rực đến lạ, giống như có thể đốt ra lửa trong giây tiếp theo.
"Không thấy mới là lạ, cậu nhắm mắt để đi à?"
"Tôi không cố ý nhìn!"
"Thì cũng là nhìn."
Lão ngũ: "..." Anh ta không còn lời nào để nói.
Hồ Chí Bắc hừ lạnh: Nhóc con mà cũng dám đấu với tôi à!