Hạ Hoài nhảy ra giải vây: “Tôi còn chưa nếm thử, tôi thử trước cho, tôi uống trước.” Nói xong, anh muốn lấy cái ly từ trong tay Tống Lẫm.
Người sau hơi nhường đường tránh đi, thần sắc trong mắt cũng đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Cướp cái gì? Trong bình còn có mà đầy, tôi rót cho anh.”
Hạ Hoài không biết mình đã chọc nhầm vào sợi dây thần kinh nào của anh ta nữa, anh sờ sờ mũi, ném ánh mắt xin lỗi về phía Thẩm Loan.
Anh ta không thể liên tục không nể mặt anh em được, nên giờ anh chỉ có thể cầu phúc giúp cô thôi, nhưng mà, chút rượu này vẫn chưa đến mức khiến một người say ngay được, Thẩm Loan nếm thử cũng không sao cả, mặc dù say, nhưng cô vẫn còn có bọn họ ở đây, bọn họ còn có thể cho phép người khác chiếm tiện nghi của cô hay sao? Vậy nên, giờ anh cũng không muốn ngăn cản mãnh liệt như vậy nữa.
Hạ Hoài ở bên này coi như phế đi, về phần Tần Trạch Ngôn, người này thường đứng ngoài cuộc, Thẩm Loan đối với anh ta cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì, cho nên chỉ còn lại....
Cô đem ánh mắt nhìn về phía Thẩm Khiêm đang ngồi yên lặng ở trong góc, “Anh, anh cũng cảm thấy em nên uống ly rượu này sao?”
Thẩm Khiêm cúi đầu, không hề động đậy. Anh ta đúng là trông giống như say rượu.
Một giây.
Hai giây.
10 giây.
Anh ta rốt cuộc cũng không nói lời nào, Thẩm Loan liền nở nụ cười.
Cô biết, ly rượu này hôm nay không thể không uống, cho dù cô không uống, Tống Lẫm vẫn có thể đùa giỡn đem ra những chiêu trò khác sử dụng, nếu đã vậy, còn không bằng cô thức thời một chút. Huống hồ, bây giờ cô cũng muốn biết, người này rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Cô giơ tay lên, nhận lấy, đối mặt với đáy mắt đang khẽ cười của Tống Lẫm, Thẩm Loan quay lại nói: “Cám ơn.”
Người đàn ông buông tay, “vì người đẹp, đây là vinh hạnh của tôi.”
Thẩm Loan cầm dưới đế ly, học theo bộ dạng lắc lắc rượu trong tay của anh ta, rượu vang đỏ đầy màu đỏ gợn sóng, gợn lên một biên độ sóng nhỏ, còn chưa kịp đợi cô đến gần, mùi thơm dịu dàng đã bắt đầu lên men, tràn ngập toàn bộ khứu giác.
Rượu vang, là rượu vang tốt.
Nhưng người, nhưng không phải là người tốt.
Thẩm Loan nhấp một ngụm trước, cô không nếm ra có mùi lạ gì, trong lòng hơi buông lỏng, nhưng thần kinh lại không dám buông lỏng chút nào, cuối cùng dưới ánh mắt hừng hực nhìn chằm chằm vào cô của Tống Lẫm, cô mới uống hết phần còn lại.
“Mùi vị như thế nào?” Anh ta mỉm cười và hỏi.
“Xin lỗi, có thể là tôi không biết thưởng thức.” Thẩm Ngọc hai má đỏ bừng.
“Ôi, thật đáng tiếc.” Anh ta nhún vai, sau đó không để ý đến cô nữa, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với Tần Trạch Ngôn.
Thẩm Loan thấy cũng sắp đến giờ, cùng Hạ Hoài nói gì đó rồi đứng dậy đi vào toilet.
Từ lúc cô cầm ly rượu đến khi cô khỏi ghế ngồi, từ lúc đó trở đi cô đã không nhìn vào Thẩm Khiêm cho dù là một cái nào nữa.
“Xin hỏi, toilet đi như thế nào?” Thẩm Loan gọi một phục vụ, người đó chỉ đường cho cô, cô theo hành lang đi vào chỗ sâu.
Tiếng ồn ào đinh tai nhức óc càng ngày càng nhỏ, nhưng hô hấp của cô lại càng ngày càng nặng, thật vất vả mới đi tới cửa toilet, nhưng mỗi bước chân của cô đều nặng nề, tay chân mỏi nhừ.
Nếu lúc này cô còn không biết ly rượu kia của Tống Lẫm có vấn đề, vậy cô chính là thiên hạ đệ nhất ngu xuẩn.
Nhưng mà, Tống Lẫm cũng đã có chút sơ sẩy, anh ta chuẩn bị mùng một, còn cô cũng chuẩn bị mười lăm.
Đóng cửa ngăn lại, Thẩm Loan rút một cây kim nhỏ từ trong sợi tóc ra, cây kim vừa nhỏ vừa dài, nhìn kết cấu còn có chút mềm mại, không giống thêu hoa, ngược lại cũng không khác gì thêu hoa, nhưng nó cũng không khác gì cây kim của một bậc thầy châm cứu trong phim truyền hình dùng để đâm huyệt vị là mấy.
Cô hung hăng đâm vào vị trí hổ khẩu trên tay trái, cô lập tức giật mình và tỉnh táo lại trong giây lát.
Việc quan trọng nhất là phải ra khỏi đây.
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng bước chân rõ ràng, một, hai, ba,... Tròn năm người.
“Mày chắc chắn là nhìn thấy cô ta đi bên đó?”
“Vâng, em nhìn thấy cô ta đi về hướng đó.” Là phục vụ lúc trước Thẩm Loan hỏi đường.
“Vào trong tìm.”
------